Chương trước
Chương sau
Trời đã bắt đầu nóng lên, mùa hè thoáng chốc chiếm mất chỗ của mùa thu, hiện tại đã là tháng sáu rồi đây. Kể từ ngày Bạch Trạch ăn chung với Lãnh Tĩnh cũng đã muốn được nửa tháng, hắn dần phát hiện được một điều, kỳ thật y không phải là người kén ăn cái gì, chỉ có mỗi hành với rau hẹ là trăm phần trăm không thể ép y ăn được thôi, còn mấy cái khác chỉ đơn thuần là tại y không thích ăn, chứ nếu cố dụ dỗ dùng trăm phương nghìn kế dụ y ăn, y nhất định vẫn có thể nuốt trôi. Đối với hắn hiện tại mà nói, đến lầu bốn mươi tám của Lãnh thị vào mỗi bữa trưa thứ hai đến thứ sáu, cùng tổng tài ăn cơm chính là một loại thể nghiệm thực mới mẻ số một. Chỗ nhà hàng mà y gọi thức ăn quả nhiên là một nhà hàng thực nổi tiếng, đồ ăn vừa tươi lại vừa ngon, trình bày cũng thực bắt mắt, hắn mỗi bữa đều ăn thực no nê. Mà cái người kia lúc đầu nghe hắn bảo nên ăn nhiều vào thì lại không chịu nghe, nhưng chính là tại hắn ăn thực nhiều, ấy thế cho nên y ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, so với mấy lần trước kia thì có thể nói là ăn nhiều hơn, mỗi món cũng đều nếm thử qua một chút.

Hắn hiện tại cảm thấy hắn cùng y chính là một đôi bạn ăn cơm chung đúng chất. Y rất ngoan ngoãn nha, cứ đúng giữa trưa là ngồi chờ hắn đến cùng nhau ăn cơm, tối thì đến nhà hắn báo danh, mỗi ngày đều tôn trọng mấy lời khuyên của bác sĩ là hắn đây là không nên kiêng ăn, phải có thói quen ăn cơm đúng bữa, mà hắn cũng rất kiêng định lập trường làm bác sĩ của hắn, không thèm quan tâm đến sắc mặt y thay đổi như thế nào hay là lãnh khí xung quanh tại sao lại đột nhiên có chút tăng mạnh, vẫn là bắt y ăn đủ bữa, đúng giờ đúng lượng không xê dịch một chút. Khi ăn hai người cũng có nói chuyện dăm ba câu đơn giản, nhưng vẫn là thường thường hắn nói ba câu thì y trả lời một câu. Mà trước lúc ăn hay là sau khi ăn cơm xong, y đại đa số là cũng rất nghe lời chỉ đạo của hắn, cũng biết giúp hắn dọn chén ra hay là thu thập chén vào. Sự thật chứng minh, việc rửa chén là một loại việc làm cũng cần rất nhiều kĩ thuật lao động, cư nhiên không phải ai cũng thích hợp  để làm công việc rửa chén a, mà y chính là một ví dụ điển hình. Có một lần y nhỡ tay làm rơi cái chén xuống thềm vỡ nát bấy, y lại đứng đó ngây ra nhìn bàn tay mình, sau đó lại nghiêm mặt, mờ mịt giơ tay trống rỗng hướng hắn nhìn lên, ý muốn bảo ‘tôi không biết tại sao chén rớt khỏi tay tôi a’.

Lại nói, đáng nhắc đến chính là cậu trợ lý tổng tài tên Lâm Dịch kia, người đầu tiên bị đơ khi nhìn thấy hắn và y cùng nhau. *

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn với y ăn cơm cùng nhau, cậu trăm phần trăm là bị sốc nặng. Thử nghĩ xem, đấy chính là phòng tổng tài nha, bên trong lại là tổng tài đại nhân mặt đen mọi lúc mọi nơi đang cùng ăn cơm vui vẻ với một người nam nhân trẻ tuổi cười nói liên thanh, chuyện này mà đồn ra ngoài chắc chắn sẽ thành tin dật gân nóng sốt nhất trong năm chứ chẳng chơi, không bị dọa sốc mới lạ. Trong đầu cậu, ‘cười nói nhộn nhịp’ không hề có thể áp dụng lên trên người tổng tài nhà cậu a. Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, cậu đã nghị mình làm việc nhiều quá nên hoa mắt thôi, nhưng mà ngày nào cũng như ngày nào, rốt cuộc một tuần trôi qua, cậu chuyển sang tự nghĩ chính mình chắc mắc bệnh mộng du ban ngày mất tiêu rồi. Nên đi khám gấp! (ta đía)

Tối thứ tư lúc y đến nhà hắn thì cửa không khóa, y chỉ đẩy nhẹ thì cửa liền mở ra, thế cho nên y vẫn như mọi ngày bước vào thay dép lê. Nhìn thấy đồ ăn đã bày sẵn trên bàn mà phòng khách lại chẳng có ai, đang muốn mở miệng hỏi ‘có ai không’ thì lại nghe được âm thanh truyền đến từ trong phòng tắm, “Lãnh Tĩnh anh đến đó hả?”

“Ân.”

“Anh ăn cơm trước đi, tôi tắm cho Hoa Hoa cái đã.” Thanh âm của hắn truyền ra có chút bất đắc dĩ.  Hoa Hoa là một con mèo lười hoạt động, lông vừa xù mà còn trắng phóc, hôm nay không biết nó mắc chứng gì mà ra ngoài xong lại mang một thân bùn đất trở về. Bản thân nó cũng thấy khó chịu mà cọ cọ, quào quào lông, rồi cứ lăn qua  lăn lại trên nền nhà không ngừng. Hắn đang nghĩ chuyện này thì nghe được tiếng dép lê lẹp xẹp đi tới gần chỗ hắn, quay đầu lại thì thấy y đứng bắt chéo tay trước ngực, dựa vào cửa quan sát hắn.

“Tôi làm gần xong rồi.” Hắn mặc trên người bộ đồ bằng nhựa dài ngồi trên ghế nhỏ, vừa cùng y nói chuyện vừa động tay xoa xà phòng lên trên người Hoa Hoa béo ú kia, từ trên xuống dưới nó dính toàn bọt xà phòng, nhìn qua giống như một quả cầu trắng tinh bằng bong bóng xà phòngvậy, tròn vo vo. Lỗ tai nó thỉnh thoảng hạ xuống, hai mắt thực thoải mái mà nheo lại, mấy sợi râu mép cứ liên tục vểnh lên rồi vểnh xuống.

Một người một mèo cứ thế tiếp tục.

“Nó sao không động?” Y có chút ngạc nhiên hỏi, không lẽ con mèo này là đang hưởng thụ? Động vật trong ấn tượng của y là đều không thích nước mà.

“Ha hả, nó đang hưởng thụ đấy, xem mắt nó đều mê mị hết cả rồi.” Hắn nhìn mặt y một mạc bất khả tư nghị như vậy mới giải thích, “Nó mới đẻ được không lâu thì tôi đã nuôi nó rồi, từ nhỏ đều cho nó tắm rửa cho nên dần thành quen, chỉ cần không cho nước vấy vào mắt nó thì nó sẽ thực ngoan, sẽ không quậy đâu.”

Lãnh Tĩnh gật đầu một chút tỏ vẻ đã hiểu ra rồi, lại nhìn cái mặt đầy hưởng thụ của con mèo béo kia thì tránh không khỏi nhíu lại mày. Y lui ra ngoài, thực tình là trong lòng nảy lên cảm giác không thoải mái a. Y đối với mấy động vật này nọ đều không có hảo cảm, đặc biệt là cái con mèo này càng không hảo cảm gấp mười.

Mặc dù hắn có nói là ‘gần xong rồi’, nhưng rốt cuộc chờ hắn tắm xong cho Hoa Hoa rồi xấy khô cho nó xong thì cũng tốn không ít thời gian. Lúc hắn ôm Hoa Hoa ra khỏi nhà tắm thì y đang ngồi trên sô pha đọc sách. Lại nói, mấy cuốn sách ở chỗ sô pha phần lớn đều là mấy loại sách nói về trung y, y đọc hiểu sao? Mà đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên vẹn như cũ chưa hề có chút dấu hiệu được động qua. Hắn thở dài, buông Hoa Hoa xuống, đi đến bên cạnh bàn ăn, “anh sao không ăn trước, nguội hết cả rồi.” Khách khí làm cái gì chứ, y thật là…

“Không sao.” Y cũng đứng dậy đi đến chỗ bàn ăn. Kỳ thật y không muốn ăn một mình. Sau một thời gian cùng hắn ăn cơm, y tựa hồ đã muốn có thói quen có người ngồi cùng mình ăn chung, vừa rồi nhìn xung quanh không có một bóng người, bao nhiêu cảm giác đói cũng đã muốn trôi đi sạch, thực không muốn ăn.

Hắn nhìn đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh đi, có chút buồn rầu, “Nếu vậy tôi đi hâm nóng lại một chút, chút nữa ăn được không?” Dù sao cũng nhanh.

“Không cần.” Y tự nhiên ngồi xuống, từ chối lời đề nghị của hắn, “Trời nóng, không cần phải ăn đồ nóng.”

“Được, không hâm thì không hâm, dù sao vẫn còn ấm ấm, canh này vẫn còn nóng này, so với canh mới nấu ra cũng không mất đi hương vị đâu, anh thử ăn trước đi.” Hắn vừa mới buông đồ ăn trong tay xuống, cầm chén múc canh cho y thì đột nhiên bốn phía tối om, đèn trong  phòng đều tắt hết cả. Y cả kinh, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?

“Này…..” Hắn theo bản năng nhìn về phía y, trong mắt chẳng có gì ngoài một mảnh tối đen chỉ có lờ mờ một bóng người thì mới dần dần tỉnh táo lại, “Cúp điện rồi.” Vừa dứt lời thì bên ngoài truyền đến một trận ồn ào trong khu dân cư, “Cúp điện”, “Cúp điện!”

Hắn vội vàng buông chén canh trong tay xuống, “anh ngồi im ở đây chờ tôi đi lấy đèn pin với nến ra đã.” Hắn ở khu này cũng đã được vài năm, mà hàng năm thì cứ tới mùa hè thì sẽ có vài ba lần cúp điện, mà hắn cũng sớm đã luyện thành quen, chỉ sợ y không quen, trong bóng tối đứng lên nếu không cẩn thận lại có chuyện gì xảy ra thì khổ.

Hắn trong bóng tối cẩn thận từng bước đi đến chỗ ngăn tủ đựng đèn pin với nến, đang đi bất chợt bên tai lại truyền đến tiếng bước chân. Cánh tay hắn bỗng nhiên căng thẳng đến cứng đờ, ngờ đâu lại có một bàn tay khác chạm vào bả vai hắn, “Cẩn thận.” Thanh âm lạnh lùng nhưng lại thập phần làm cho người ta cảm thấy an tâm.

Trong bóng đêm mịt mờ, hắn nở ra một nụ cười thật tươi, “Không có việc gì, tôi quen rồi, tôi ở trong nhà mình mà lại không quen chỗ sao?” Hắn chậm rãi đi đến gần bên ngăn tủ kia, ngồi cúi xuống, y một bên cũng khom người, hai tay rốt cuộc lại đặt tại trên vai hắn.

“Ở ngăn tủ phía dưới.” Hắn đưa tay mò mò tiềm kiếm một hồi, “A, tìm thấy rồi.” Thanh âm vang lên tràn ngập vui sướng, “Tôi nhớ rõ là để ở chỗ này mà, quả nhiên đúng là vậy a.” Hắn nhanh chóng mở đèn pin lên, không ngờ tới đèn pin đã lâu không dùng vậy mà nay vẫn có thể xài được, một ít ánh sáng mờ mờ hiện ra xóa được một khoảng bóng đêm u ám. Hắn vui sướng đứng lên, quay đầu, lại bất chợt bắt gặp phải một cặp mắt sâu thẳm chuyên chú nhìn hắn. Hai đôi mắt nhìn nhau đều là sửng sốt, con ngươi trong mắt mỗi người đều vì ánh đèn nhỏ nhoi phát ra từ đèn pin mà có vẻ lóe sáng hữu thần, hình ảnh đối phương trong mắt mỗi người đều lập lòe nhấp nháy.

Hai người cứ như vậy đứng đối diện nhìn nhau trầm mặc không nói gì, bốn phía vẫn là một mảng hắc ám dày đặc bao phủ lấy. Một buổi tối tháng sáu gió man mát mơn theo cửa sổ thổi vào bên trong, gió đêm ùa đến, thế nhưng lại chẳng thể nào xóa đi nhiệt độ đang hiện hữu làm tim ai đó đập thật mạnh một hồi.

Sau một lúc lâu, hắn từ trong đôi mắt kia mới lấy lại tinh thần, mất tự nhiên rời đi tầm mắt, cảm giác vựng huyễn làm cho hắn buộc phải nhắm mắt lại tĩnh tâm trong thoáng chốc, sau đó lại mở mắt nhìn y, “Chúng ta đi ăn cơm đi, ách, để tôi thắp nến lên đã.” Tim đập nhanh bịch bịch, hắn giống như đang lần trốn xoay người quay đi, tránh không để hình bóng người kia lại đập vào trong mắt. Thắp lên ngọn nến, hắn bước nhanh đến bàn ăn, cặm cụi cuối đầu ăn chẳng dám nhìn lên.

Lúc y trở lại bàn ăn thì người ngồi chỗ đối diện lại giống như bất động, mắt nhìn xuống dưới dấu đi ánh mắt hắn, nhìn thì thấy giống như là đang chuyên tâm ăn cơm, nhưng mà cũng không có ngẩng đầu lên gắp thức ăn, chỉ ăn mỗi cơm trắng, cao lắm là gấp chút rau ở dĩa gần đó mà thôi. Vì thế cho nên lần này chính y phải tự bới cơm cho mình, y đưa mắt nhìn y một cái, rốt cuộc cũng lẳng lặng ăn cơm.

Hai người nhất thời không nói gì, chẳng ai chịu mở miệng.

Lúc ăn được một nửa, trong bát hắn lại tự nhiên có một khối thịt kho**, là thịt kho ở trong dĩa trước mặt y.

Hắn sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu lên. Lãnh Tĩnh vẫn như cũ ngồi im lặng ăn cơm, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó, mày nhíu lại, “Không cần phải ăn kiêng.” Mấy câu này truyền đến, trước sau như một lạnh như băng, loáng thoáng lại chứa đựng vài tia bất mãn.

Ánh nến mờ mờ ảo ảo không thể làm rõ được cái gì, lại làm cho khuôn mặt người ta trở nên dễ sợ hơn hơn bất kì lúc nào khác, lại một bên nghe thêm tiếng nói lạnh lẽo kia làm cho hắn trong chốc lát cảm thấy có chút sợ hãi, cảm giác như đang bị quỷ ám vậy, nhưng không thể hiểu chính là, tại sao khi hắn nhìn vào khuôn mặt y, hắn lại càng cảm thấy chính mình rối bời?

Vì cái hắn lại cảm thấy khuôn mặt khủng bố hiện tại của y lại trở thành ‘thực ôn nhu’?”

Vì cái gì ánh mắt hắn nhìn người kia lại không giống ánh mắt nhìn người thường?

Hắn rốt cuộc nhịn không được trong lòng rên rỉ —- hắn tiêu rồi.

Giờ phút này hắn rốt cuộc có thể nhận ra tâm ý của mình —— Hắn, lỡ yêu Lãnh Tĩnh mất rồi a.

Nhìn sơ qua là hắn có thể đoán ra được tương lai bi thảm của mình. Hắn là đang ăn cơm, nhưng tâm lại đang rối loạn. Lúc ăn xong rồi hắn liền một mực yên lặng ngồi trong bóng đêm đen tối, vẻ mặt thực thảm đạm đi. Hắn ngay cả dọn chén cũng lười dọn, đưa tay nhu nhu trán mình một chút, hắn nghĩ là hắn nên cần suy nghĩ kĩ lại chuyện này một chút a, lại đưa mắt liếc nhìn tên đầu sỏ gây nên ngày hôm nay của hắn đang không hề có chút biểu hiện nào gọi là sắp rời đi kia. Aizz, hắn thực không nghĩ có thể đối mặt với y trong lúc này đây, nhịn không được mở miệng, “Không còn sớm, anh về sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Mai buổi sáng lại phải đối mặt với y, đêm nay hắn thực sự là phải cố gắng ngẫm lại đi.

Y chậm rãi quay đầu sang, nhìn hắn, một mạt thanh âm lại vang lên ——

“Đêm nay tôi không về.”

Nhếch môi mỉm cười, nhìn so với nụ cười của sói chẳng có gì khác nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.