Lãnh Tĩnh sáng hôm sau đúng chín giờ đến đón Bạch Trạch, mà theo như lời Bạch Trạch nói ngày hôm qua chính là ‘chúng ta nên đi sớm một chút mới ít người’. Kì thật y đã vốn có thói quen ngủ nghỉ, mỗi sáng đều cứ đúng bảy giờ là mở mắt, ấy thế cho nên hôm qua y có hỏi qua hắn y có thể đến sớm một tẹo được không, vậy mà cư nhiên hắn liền bảo ‘sớm quá, tôi dậy không nổi’. Chính là như vậy.
Bạch Trạch sống ở khu dân cư đông đúc, gần đó liền có một siêu thị lớn, hắn vẫn là thường đến đó mua đồ dùng này nọ. Thời điểm y đến nhà hắn, hắn dường như vẫn còn ở trong mộng chưa có tỉnh, lúc mở cửa xe còn ngáp dài ngáp ngắn vài cái. Aizz, ngày hôm qua tiếp y xong cũng đã muốn đến khuya, tuy rằng sau đó lập tức leo lên giường ngủ nhưng mà như vậy cũng không thể tính là đủ giấc cho hắn a.
Lãnh Tĩnh một bên nhìn bộ dạng hắn nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng, lẩn thà lẩn thẩn, dọc đường cứ cúi đầu gật gù, mặt ỉu xìu như cái bánh bao chiều làm cho y nhìn cảm thấy quả thực thú vị đi. Lúc tới siêu thị, quả nhiên là không có nhiều người như lời hắn nói. Hắn sau đó cư nhiên lấy tay chỉ chỉ vào xe đẩy hàng ở chỗ lối vào, ý bảo y đi đến đó lấy xe đẩy ra giúp hắn. Hai người cần phải mua thực nhiều đồ, không có xe là không thể được a.
“Này…..” Y chần chờ đứng chôn chân một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-trach/1930268/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.