“Anh không sa…..”
Chưa nói hết câu anh đã ngất đi…….
“Minh…Minh Tử đừng doạ em” Từ Noãn thật sự hoảng. Bây giờ không có ai để cứu giúp.
“Minh Tử đừng có chuyện gì mà.
Minh Tử anh mau tỉnh lại đi.
Minh Tử…..” Từ Noãn liên lục lay lay người anh. Kêu gọi để anh có thể tỉnh dậy
Cô ngã anh nằm ra ghế để thoải mái hơn.
Chỉ thấy mồ hôi của Bạch Minh Tử hột hột lăn dài trên mặt. Đây là mùa đông còn đang âm mấy độ anh không phát sốt nhưng lại chảy mồ hôi chứng tỏ đang có bệnh gì hoành hành trong người anh.
Bờ môi Minh Tử trắng bạch nhấp nháp như muốn nói gì đó nhưng mãi vẫn không phát ra tiếng chỉ có hơi thở phà phà ra khói.
“Minh Tử, Minh Tử,….” Từ Noãn bắt đầu sợ hãi, không liên lạc được với bên ngoài cô thật sự không biết nên làm sao chỉ có thể mong anh mau tỉnh.
Đôi lúc cô sợ anh đã mất nên liên tục đưa ngón tay lên mũi anh kiểm tra. Từ Noãn vẫn luôn gọi lay anh tỉnh.
Lúc này trong não cô lại nhớ đến một đoạn thời gian từng có chàng thiếu niên ngất đè lên cô.
Bach Minh Tử ngất đi một tiếng đồng hồ. Anh vẫn luôn nghe có người gọi tên mình còn khóc khúc khích nhưng cơn đau khiến anh như muốn hôn mê không thể nào mở mắt được.
Cơn đau cuồn cuộn trong bụng cũng đã dịu đi hơn một chút, anh mới từ từ mở mắt ra. Lại thấy cô gái mình thầm thương trộm nhớ đang khóc lóc gọi tên anh.
“Minh Tử anh tỉnh rồi. Doạ chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tien-sinh-toi-muon-ly-hon/440810/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.