Hai người cùng ru rú trong phòng lăn lộn cho đến chiều tối mà không ra ngoài.
“Bà xã, anh phải về rồi” Bạch Nhiếp Thần vùi đầu vào người cô làm nũng
“Nhà hay ông nội có chuyện gì sao?”
“Không có” Phải về để còn lên kế hoạch bắt Rắn Độc. Mặc dù anh rất muốn ở lại đây
“Không có sao vội thế?”
“Bà xã có phải em cũng muốn anh ở lại?”
“Không có. Em ra ngoài cùng với đồng nghiệp làm việc anh đi theo chỉ vướng tay díu chân. Ở lại khách sạn em sợ anh buồn”
“Bà xã chê anh vô dụng sao?”
“Không có. Đừng nghĩ tiêu cực vậy chứ”
Quách Từ Noãn không biết anh làm bận gì. Cô cũng sẽ không tra hỏi anh đi đâu làm gì, cô tôn trọng mọi quyết định của anh.
“…..thật….không…muốn….đi chút nào” nũng nẹo xong cũng phải mặc quần áo vào đi.
Từ Noãn đưa anh đến sảnh khách sạn. Ở đây đã có xe đưa đón Nhiếp Thần.
“Bà xã vậy anh đi nhé. Em ở lại đi đâu cũng phải cẩn thận có biết không. Không được liều mình. Phải chăm sóc…..” trên phòng đã lảm nhảm một trận bây giờ ở đại sảnh lại làu bàu tiếp.
Không nhịn được ông cụ non này. Quách Từ Noãn kiễng chân mổ nhẹ vào môi anh một cái.
“Biết rồi. Đi đường bình an”
Bạch Nhiếp Thần không chịu bị người ta cưỡng hôn. Kéo cô gần lại mình trao nhau một nụ hôn triền miên.
Hôn xong đương nhiên là người mặt mũi mỏng như Từ Noãn phải đỏ một trận. Đương nhiên ai kia cướp nụ hôn về cũng tràn đầy tinh thần như tìm được kho báu.
“Không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tien-sinh-toi-muon-ly-hon/440808/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.