Trận vận động kịch liệt qua đi. Quách Từ Noãn lại mền nhũng nằm trong lòng Nhiếp Thần ngủ.
Cho đến gần giữa trưa Nhiếp Thần nhận cuộc gọi đến. Anh nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra kê một cái gối cho cô nằm. Bản thân ra ban công nghe máy.
“Alo. Tôi nghe”
“Đại ca là em. Lăng Thâm đồng ý rồi. Nhưng cậu ta ra điều kiện.“ giọng của Lam Phong vừa gáp vừa vua vẻ.
“Điều kiện gì?”
“Phải đưa bà và vợ hắn ra nước ngoài. Và còn, nếu hắn xảy ra chuyện, phải chu cấp cho gia đình hắn không đói là được”
“Được rồi. Cậu báo lại với đội trưởng Vương giúp tôi nhé. Tôi sẽ sớm quay lại bàn kế hoạch với mọi người”
“Dạ. Tạm biệt đại ca”
“Cái thằng này sắp về đội rồi đừng gọi tôi như vậy. Nghe thật giống giang hồ mà”
“Dạ vậy em tạm biệt lão đại” Lam Phong nói xong liền cúp máy.
“Thằng nhóc này….”
Gió mùa đông tạc qua khiến anh trông như một bức tượng sống động. Mái tóc đen nhánh điểm vài bông tuyết càng khiến anh trở nên phong trần.
Bạch Nhiếp Thần thở dài. Lại là một chặng đường săn bắt.
...*...
Vài ngày trước,
Tại căn phòng V.I.P cũ. Trong phòng chỉ có ba người Nhiếp Thần, Lam Phong và cuối cùng là Lăng Thâm.
Bạch Nhiếp Thần ném xấp giấy lên bàn cho Lăng Thâm coi.
“Cậu xem đi”
Lăng Thâm lật coi vừa coi một chút mặt mũi đã tái dần đi.
“Có ý gì?”
“Cậu nếu suy nghĩ đồng ý hợp tác với chúng tôi tóm Rắn Độc. Phía cảnh sát sẽ xem xét giúp cậu giảm án”
“Mẹ kiếp. Chúng mày là cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tien-sinh-toi-muon-ly-hon/440807/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.