ThángHai năm Nguyên Võ thứ tám. Từ sau khi trúng Vãng sinh cưu, cơ thể của NhượcThủy yếu đi không ít, cho dù độc đã được thần y giải rồi nhưng vẫn để lại bệnhcăn, cũng bắt đầu từ đó, Vu giáo Nam Cương dần dần không địch lại Võ lâm Trungnguyên, từng bước rơi vào thế hạ phong. Nhược Thủy đã sớm xem nhẹ sống chết,con người ngày càng lãnh đạm.
Cho đếnkhi nàng nghe nói Nam Dương đã bị người của Võ lâm Trung nguyên đoạt đi, giáođồ Vu giáo trong thành đều bị cắt gân tay gân chân treo trên cổng thành. Baogồm… Tiêu Mặc Niên. Bọn họ giết người đỏ cả mắt, máu tanh bao phủ Vu giáo, giếttất cả những người từng có quan hệ với Vu giáo, hình như làm vậy thì thù hận vàkhuất nhục có thể được rửa đi sạch sẽ.
Lúcnghe tin tức này, Nhược Thủy đang ngồi ở đầu giường, nàng ho như xé tim xéphổi, hết rồi, nàng chỉ nhàn nhạt hỏi: “Đường đi Nam Dương có bị người của Trungnguyên chặn chưa?”
Tả hộpháp nghe vậy cả kinh: “Giáo chủ, bên ngoài Nam Dương thành đều là nhân sĩ Võlâm, ngay cả Thượng Quan Kỳ Hoa cũng đang tiến về đó…”
“Đườngcó bị chặn chưa?”
“…Vẫnchưa.”
NhượcThủy cười: “Ta đi Nam Dương, còn Vu giáo… hãy giải tán đi.”
Mộtthanh kiếm, một con ngựa, nàng đơn thân lên đường.
Nàngchưa từng hiển lộ thân phận trước mặt người ngoài, suốt dọc đường cũng rất antoàn, thúc roi khoái mã, mấy ngày đã đến được chân thành Nam Dương, thấy cảnhtượng trên cổng thành, mắt Nhược Thủy khẽ đỏ lên, mấy trăm giáo đồ Vu giáo bịtreo trên cửa thành, có người vẫn còn thở, có người đã tắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271917/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.