Máutrên mặt Nhược Thủy nhỏ tí tách trên mặt Tiêu Mặc Niên, tình này cảnh này nànglại cười thành tiếng: “Làm gì có phu thê nào không cãi nhau.” Phía sau truybinh không ngừng, Nhược Thủy biết rõ hôm nay lành ít dữ nhiều, thời khắc cuốicùng này nàng chỉ có một câu muốn hỏi Tiêu Mặc Niên, “Lúc xưa tại sao lại xuấtgia?”
TiêuMặc Niên cười khổ: “Ta mơ thấy tương lai, ta đã sớm thấy được cảnh tượng hômnay… Ta tưởng là ta hại muội ra nông nỗi này.”
NhượcThủy bàng hoàng hiểu ra: “Thì ra là vậy, thì ra là vậy, huynh xuất gia tránhđời, tàn nhẫn hạ kịch độc cũng đều vì muốn muội rời xa huynh.” Nàng cười lớn,đôi mắt cay xè cười ra nước mắt, “Huynh muốn bảo vệ muội nhưng lại chính tayđẩy chúng ta vào bước đường này! Tiêu Mặc Niên, huynh thật ngốc!”
GiọngTiêu Mặc Niên khàn đi: “Muội cũng chẳng thông minh.”
Một mũitên nhọn bỗng xoẹt qua vành tai Nhược Thủy, ánh mắt nàng trầm xuống, thúc ngựachạy vào khu rừng rậm. Lòng nàng đanh lại, đẩy Tiêu Mặc Niên tay chân không thểđộng đậy vào lùm cỏ rậm rạp.
TiêuMặc Niên ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mặt trời chói mắt chỉ còn bóng dáng củaNhược Thủy, thậm chí cả mặt nàng hắn cũng không nhìn rõ. Trong lúc tâm thầnchấn động, hắn nghe Nhược Thủy cười nhẹ ấm áp: “Tiêu Mặc Niên, chờ khi trời tốimuội sẽ đón huynh về nhà.” Giống như chỉ là một lần ly biệt bình thường, nàngsẽ lại đến tìm hắn, sẽ lại nắm tay hắn cùng đi trên con đường nhỏ khi ánh dươngnghiêng về phía Tây. Từng bước từng bước về đến nhà của họ.
TiêuMặc Niên muốn gọi nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271918/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.