🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
LụcChiêu Sài đặt dĩa cá vừa hấp trước cửa phòng A Miêu, sau đó gắng sức quạt gióvào khe của, mùi thơm của cá hấp từng đợt từng đợt bay vào phòng. Lục Chiêu Sàidụ dỗ: “A Miêu, đói không?”
Trongphòng không có động tĩnh, Lục Chiêu Sài lại gọi mấy tiếng nhưng A Miêu vẫn mặckệ hắn. Hắn bất lực thở dài, gõ cửa cả buổi, hết lời ngon ngọt rồi mà A Miêuvẫn lòng dạ sắt đá mặc kệ hắn. Lục Chiêu Sài nghĩ bụng, cô nhóc này cứng rắnnhư vậy thì nuôi cả đời là chắc gian nan lắm đây. Ý nghĩ này vừa xuất hiện liềnkhiến Lục Chiêu Sài giật mình.
Nuôi cảđời? Đùa à, A Miêu đâu phải là một con mèo, sớm muộn gì cô cũng có cuộc sốngcủa mình, sẽ lấy chồng sinh con, còn hắn cũng sẽ lấy vợ, trừ khi…
“Anhlấy em nhé!”
A Miêuđột nhiên mở cửa phòng, cô đứng trước cửa nghiêm túc nói. Lục Chiêu Sài đangngồi xổm trên đất ngẩng đầu lên nhìn A Miêu, ngơ ngác một hồi: “Cái gì?”
“Chiêutài đại nhân, A Miêu thích anh, anh lấy em nhé.” Nói xong cô cũng khom ngườixuống, nhìn thẳng vào mắt Lục Chiêu Sài nói, “Anh cũng thích A Miêu đúng không?Đúng không?” Đối diện với A Miêu từng bước tiến gần, Lục Chiêu Sài từ từ lui vềphía sau, cuối cùng ngồi bệt xuống đất, A Miêu cũng không khách sáo, trực tiếpbò lên người hắn, thấy môi sắp chạm môi, mắt nhìn tình huống mình nghĩ sắp xảyra, Lục Chiêu Sài hét lớn:
“Khoanđã!”
A Miêudừng lại, cô ngồi lên chân hắn, mở to hắn nhìn hắn hỏi: “Anh không thích A Miêusao?”
LụcChiêu Sài bóp trán, không dễ gì mới đè nén được cảm xúc hỗn loạn: “Sao độtnhiên lại nói chuyện này…”
“Emmuốn nói từ lâu rồi, vì em rất bảo thủ nên luôn giấu tâm tư của mình.” LụcChiêu Sài nghe xong chỉ biết giật giật khóe môi, bộ dạng bây giờ của cô gọi làbảo thủ sao? Bảo thủ đây sao! A Miêu mặc kệ hắn nghĩ thế nào, cô tiếp tục nói:“Anh không thích A Miêu sao?”
“Không…nhưng mà cô vẫn còn nhỏ.”
“Khônghề, dùng tuổi của các người để tính thì A Miêu đã hai mươi rồi.”
Lúc nàylục Chiêu Sài tâm trạng hoảng loạn hoàn toàn không chú ý đến cách dùng từ của AMiêu, chỉ một lòng nghĩ xem nên cự tuyệt cô thế nào. A Miêu thì lúc này đangvòng tay ôm cổ Lục Chiêu Sài, tay còn lại dán trên ngực hắn, sau đó liền áp môimình lên môi Lục Chiêu Sài.
LụcChiêu Sài nghệch ra.
Cáilưỡi nhỏ mềm mại liếm lên môi hắn, sau đó nghịch ngợm chui vào miệng hắn quậyphá. Nụ hôn của A Miêu non nớt nhưng vô cùng quyến rũ. Không biết thời giantrôi qua bao lâu, lúc hai người đều thở hổn hển thì A Miêu rời Lục Chiêu Sài,nhưng môi hắn vẫn còn quyến luyến giữ lấy cô trong chốc lát.
A Miêucười híp mắt, cô dán bên tai Lục Chiêu Sài nói: “Chiêu tài đại nhân, anh khônggạt được em đâu, anh động lòng rồi.”
“Anhthích em.”
Câu nàygiống như một lời phá giải định thân chú của Lục Chiêu Sài, hắn lập tức đẩy AMiêu ra đứng dậy, lê cái chân bị gãy đi, sau đó mở cửa thất thểu chạy trốn…
Nhìncánh cửa bị đóng chặt, A Miêu thất thần lẩm bẩm: “Mình… nhảy tới rồi mà.” Côngồi trên mặt đất lạnh lẽo sờ môi mình, sau đó má nóng đỏ lên: “Ai da, mùi vịthật lòng của Chiêu tài đại nhân ngon quá, ngon hơn bất cứ loại cá nào! A, xấuhổ quá!”
Tối đóLục Chiêu Sài ngồi ở ghế công viên hút thuốc cả đêm.
Hắnbiết rõ hơn ai hết những xung động kỳ lạ khi A Miêu ngồi trên người mình là gì,hắn không biết mình có thích A Miêu hay không, sống bao nhiêu năm nay hắn vốnchưa từng nếm thử mùi vị tình yêu. Nhưng bất kể tình cảm hắn đối với A Miêu thếnào, trong giây phút hắn bị thôi thúc đó, Lục Chiêu Sài cảm thấy mình giống nhưmột ông chú xấu xa đi dụ dỗ một cô bé loli.
Thật…khiến cho người ta phải thóa mạ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.