Lúc vềđến nhà thì không có Lục Chiêu Sài, nhưng trên bàn ăn lại có hai dĩa cá hấp đãđược bày ngay ngắn.
A Miêucăng thẳng không có tâm trạng nghĩ đến việc Lục Chiêu Sài đi đâu, cô thừa cơ bỏthuốc vào thức ăn của Lục Chiêu Sài, vốn chỉ bỏ một bình, nhưng A Miêu nghĩ đếnviệc Chiêu tài đại nhân thật ra là một người đàn ông dịu dàng, nếu như không bịép đến tuyệt cảnh thì hắn tuyệt đối không làm chuyện gì xấu với cô, vậy là AMiêu nhẫn tâm bỏ hai bình, quyết kế bắt Lục Chiêu Sài đi vào tuyệt lộ không cóđường về.
Bỏthuốc xong, A Miêu ngồi ở bên kia bàn ăn nhìn chằm chằm vào dĩa cá, căng thẳngđến phát run.
Chưarun được bao lâu thì “cạch” một tiếng cửa mở ra, là Lục Chiêu Sài mở cửa trởvề. A Miêu lập tức nín thở, cứng nhắc quay đầu sang chào hắn: “Ha… ha, anh… anhvề rồi à, về rồi à!”
LụcChiêu Sài chống nạng, bất tiện kéo áo gió xuống đáp: “Ừ, cô chờ lâu chưa? Ăntrước đi. Tôi còn phải làm một phần cá nữa mới được.”
“A…” AMiêu thất thần, trong đầu xoẹt qua ý nghĩ: “Chiêu tài đại nhân sao anh thầnthông vậy, sao anh biết hôm nay tôi bỏ thuốc?” Nhưng khi cô thấy thứ Lục ChiêuSài ôm trong lòng thì khẩn trương xấu hổ gì cũng bốc thành một luồng khí chuaxông lên, cô thô lỗ nói: “Con mèo chết tiệt này… ở đâu ra vậy?”
Tronglòng Lục Chiêu Sài đang ôm một con mèo mướp lớn màu vàng. Hắn giải thích: “Tênnày không biết bị ai vứt nữa, hình như sắp đói chết rồi, tôi thấy nó đángthương nên nhặt về đây cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271898/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.