Cứ trốntránh mãi cũng không phải là cách. Cuối cùng sáng sớm hôm sau Lục Chiêu Sài vẫnphải về nhà. Đẩy cửa phòng ra, Lục Chiêu Sài thấy A Miêu đang nằm bò trên đấttrong phòng khách. Hắn hoảng hốt bước lên phía trước xem xét kĩ một hồi, pháthiện cô chỉ đang ngủ hắn mới yên tâm.
Nhìn bộdạng của cô chắc là cả đêm qua ở tư thế này. Trong lòng Lục Chiêu Sài có hơi áynáy, tối qua hắn xông ra cửa bỏ đi không biết trong lòng A Miêu nghĩ thế nào,có tưởng là hắn ghét cô không? Cô nhóc này chắc là buồn lắm…
LụcChiêu Sài ôm cô về giường, vừa muốn rời đi thì A Miêu bỗng kéo góc áo hắn. Côvẫn còn ngủ, mơ mơ hồ hồ gọi: “Chiêu tài đại nhân.” Gọi hết lần này đến lầnkhác khiến tim hắn nhũn ra.
Chưatừng có ai gắn bó với hắn như vậy, hắn từng nghĩ là tình cảm như vậy sẽ chỉ làmột thứ gánh nặng, nhưng bây giờ hắn bỗng thấy gánh nặng như vậy lại khiếnngười ta vui vẻ một cách kỳ lạ. Lục Chiêu Sài thở dài, ngồi xuống bên giường AMiêu.
Hắnthấy cái mũ y tá đội lệch vẫn ở trên đầu cô, trong lòng nghĩ chắc là cô ngủkhông thoái mái nên đưa tay lấy cái mũ xuống…
Tai…mèo?
LụcChiêu Sài nhìn thấy hai cái tai trên đầu A Miêu liền ngẩn ra. Hắn cảm thấy kỳquái vì sao cô nhóc này phải đeo đồ trang sức thế này, nhưng khi hắn bóp cáitai mèo đó, thần tình Lục Chiêu Sài cứng đơ như bị sét đánh. Đây… đây là hàngthật đó.
Tai bịcào ngứa, A Miêu thoải mái chà vào lòng bàn tay Lục Chiêu Sài, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271900/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.