Đêmđến, Kỳ Thiên đang lau người cho Nguyên Bảo. Mấy ngày nay hắn nuôi Nguyên Bảorất tốt, mặt nàng đã mềm mượt lên rất nhiều, sờ vào đôi môi thịt của nàng, KỳThiên bất tri bất giác xích lại gần liếm nhẹ lên khóe môi đó, cổ trùng trongngười cũng theo đó mà hưng phấn nhảy nhót, trượt qua đầu lưỡi của hắn.
KỳThiên nhíu mắt cười khẽ, khi hắn lau đến cánh tay Nguyên Bảo thì thấy lông taycủa nàng dựng đứng, nổi lên một mảng da gà.
Hắnchợt ngẩn ra, thất thần thốt lên: “Ngươi ghét ta như vậy sao…”
Dướiánh nến, bàn tay đầy vân xanh của hắn đặt chung với bàn tay trắng tinh củaNguyên Bảo, Kỳ Thiên bỗng nhiên thấy cổ trùng trên cánh tay mình nhảy nhẹ. Ngóntay hắn khẽ thụt lại, vội vàng giấu vào trong tay áo to rộng.
Thì rahắn đúng là xấu xí đến mức khiến người ta ghê tởm.
Nhìnchằm chằm khóe môi Nguyên Bảo một hồi, hắn lấy vải nhẹ nhàng lau cho nàng rồinói: “Không được ghét ta.”
Mệnhlệnh này rốt cuộc Nguyên Bảo có làm hay không thì không biết. Chỉ là từ đó trởvề sau, ngay cả Kỳ Thiên cũng không phát giác được, hắn dần dần kềm chế hammuốn tiếp xúc với Nguyên Bảo, sâu thẳm trong lòng hắn nghĩ, không chạm vào thìsẽ ít có cảm giác ghê tởm đi một chút.
Hôm nọ,Kỳ Thiên và Nguyên Bảo đang ngồi trong sân phơi nắng. Một công tử áo trắng lịchlãm nhàn nhã bước đến giống như đang tản bộ, một tay hắn ôm gói đồ, còn tay kiaphe phẩy chiếc quạt, ánh mắt khinh bỉ quét qua Kỳ Thiên, nhưng lại dừng trênngười Nguyên Bảo như đang suy nghĩ gì đó.
KỳThiên khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271840/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.