“Mặtthịt.” Kỳ Thiên đá tên nam nhân chết khô trên mặt đất đi, ngồi xuống bêngiường, ánh mắt hắn rơi trên y phục hỗn loạn của Nguyên Bảo, sát khí trong mắtđảo qua, trong thi thể khô queo trên mặt đất bỗng nhiên chui ra rất nhiều côntrùng màu đen, len lỏi ăn sạch sẽ cả thi thể, sau đó tự bò đi, trốn ở những góctối tăm trong nhà.
KỳThiên giúp nguyên bảo chỉnh sửa lại y phục, thắt lại dây lưng, hắn đỡ nàng ngồidậy, gượng gạo vỗ vai nàng: “Đừng sợ.”
Giọngnói thô kệch rơi vào tai Nguyên Bảo, thân thể vốn chỉ hơi cương cứng lại khôngkìm được mà run lên. Ánh mắt cứng đờ của nàng tụ lại phía trước, khóe mắt rơixuống từng hạt từng hạt lệ to. Kỳ Thiên nhất thời hơi hoảng hốt, hắn lấy tay áolau rồi lại lau, nhưng trước sau vẫn không ngăn được nước mắt của nàng.
“Mặtthịt, đừng khóc.”
Hắn nhẹgiọng ra lệnh, nhưng Nguyên Bảo lại không làm theo. Giống như bị vỡ ra, lệ châutrong mắt Nguyên Bảo cứ nhỏ xuống mà không cách nào thu lại được, ướt hết tayáo của Kỳ Thiên, hắn vỗ vai nàng giống như an ủi trẻ con, dùng giọng nói khànđặc khó nghe của hắn mà dỗ dành nàng.
NguyênBảo không nín khóc được, cứ khóc mãi cho đến khi khóe mắt sưng đỏ, Kỳ Thiênthậm chí không dám giúp nàng lau nước mắt nữa.
“Mắtkhông đau sao?” hắn hỏi. Nguyên Bảo như một con rối mất khống chế, không trảlời bất kỳ câu hỏi nào của hắn. Hắn nắm chặt tay, khàn giọng nói: “Khóc sẽ mùmắt đó.”
“Mặtthịt, đừng khóc nữa.”
“Ta đaulòng lắm, đừng khóc nữa.”
Nhưngbất kể hắn lớn giọng giận dữ hay hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271841/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.