Edit: Ys
Sau khi uống thuốc, Hạ Tư Mộ cảm thấy thân thể này có thể điều khiển lưu loát hơn rất nhiều, may mà đại phu chẩn đoán nàng chỉ bị phong hàn thông thường, không bị bệnh gì nghiêm trọng. Ngày hôm sau nàng đã xuống giường, khoác một chiếc áo choàng lông tơ thật dày đi từ phòng mình ra tiểu viện.
Tuy Sóc Châu nằm ở phía Bắc sông Quan, nhưng khí hậu không khác Lương Châu bao nhiêu, trong sân nhà phú hộ trồng rất nhiều cây hoè, cây phong và hoa mai, gạch lát xanh, tường màu xám, lúc này cây mai đã bắt đầu chớm những nụ hoa e ấp, thật là một khoảng sân thanh nhã. Trầm Anh nhảy nhót chạy tới giữ chặt tay nàng, nó lo lắng nhìn Hạ Tư Mộ: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
“Không có gì nghiêm trọng.”
Trầm Anh gật gật đầu, lại nhíu mày: “Tiểu tiểu thư tỷ, hôm qua tỷ và tướng quân ca ca hàn huyên lâu như thế, không phải là muốn giao đệ cho tướng quân ca ca đó chứ?”
Hạ Tư Mộ lắc đầu, nàng ngồi xuống ghế dài trên hành lang, nói: “Trong tình thế này, Đoạn Tư thật sự là lành ít dữ nhiều. Tỷ chưa đến mức đẩy đệ vào hố lửa đâu.”
“Lời này của cô nương là có ý gì?”
Hạ Tư Mộ quay đầu lại nhìn, một nam tử áo trắng trẻ tuổi đứng trong viện, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía bọn họ.
Cũng có thể không phải là nam tử áo trắng, chỉ cần là quần áo màu sáng thì nàng đều nhìn ra màu trắng hết. Quần áo của hắn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhat-de-dang/2835255/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.