Ánh mắt mọi người bên trong hội trường mang theo châm chọc cùng trào phúng, đối với bọn họ, Bùi Túc Nguyệt là người thừa kế danh giá của nhà họ Bùi, y vừa có tướng mạo đẹp vừa có thiên phú vượt trội, hoàn mỹ đến độ không chút khuyết điểm.
Toàn bộ sản nghiệp Bùi gia sau này sẽ thuộc về y, các trưởng bối của tứ đại gia tộc ai cũng sủng ái đứa nhỏ hiểu chuyện này hết. Hơn nữa người cầm quyền Lục gia và cả Cố gia đương nhiệm đều dốc lòng theo đuổi y, chỉ tiếc là cầu mãi mà không được.
Một thiên chi kiêu tử loá mắt như vậy có ai mà không yêu, cũng khó trách Cố tổng dù không được đáp lại vẫn âm thầm theo đuổi nhiều năm đến thế, thậm chí còn tìm một thế thân tương tự người nọ.
Hiện tại, thế thân chim hoàng yến đã chính thức giáp mặt bạch nguyệt quang, đám người bọn họ đến xem trò vui là chủ yếu.
Hai người chỉ nắm tay trong một thoáng ngắn ngủi rồi buông ra.
Tô Dĩ Trần cúi đầu, mi mắt rũ xuống, dù cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm nhưng anh cũng không có thời gian đi tìm hiểu, điều quan trọng nhất bây giờ là anh phải giữ cho vững cái hình tượng hèn mọn của mình cái đã.
Ầy, dù sao anh cũng là một kẻ có đạo đức nghề nghiệp, chỉ cần Cố Hàn Chu không chủ động kết thúc mối quan hệ này, hai năm kỳ hạn chưa tới, anh liền sẽ một mực làm thật tốt vai trò của mình.
Dù sao Cố tổng cũng là chủ đầu tư lớn của công ty anh, anh còn phải dựa vào việc đóng vai thế thân kiếm tiền quay vòng vốn nữa nha.
Một thân ảnh cao to bỗng dưng xuất hiện trước mặt anh, ánh mắt người nọ âm trầm lại lạnh lùng.
- Tô Dĩ Trần, ở công ty có mấy phần tài liệu, cậu đi lấy cho tôi.
Cố Hàn Chu cao cao tại thượng nhìn xuống Tô Dĩ Trần, trầm giọng hạ lệnh.
Đây là... Muốn đuổi anh đi á hả?
Tô Dĩ Trần ngạc nhiên ngước mắt, anh bất an nắm lấy góc áo, đôi mắt long lanh ánh nước, đau lòng lại ẩn nhẫn nhìn người đàn ông đang tỏ rõ sự chán ghét với mình, giọng nói hơi nghẹn ngào:
- Cố tổng...
Không muốn đi?
Cố Hàn Chu mất kiên nhẫn nhìn anh chằm chằm, trong mắt xen lẫn ý tứ cảnh cáo.
Khí tức lạnh lẽo lập tức bao trùm Tô Dĩ Trần.
Sắc mặt anh tái nhợt, thất thần nhìn Cố Hàn Chu mặc kệ bốn phía bắt đầu truyền đến âm thanh trào phúng. Thực tế trong lòng anh vốn đang hận không thể lập tức lập tức rời khỏi cái chỗ quái quỷ này, chỉ là ngoài mặt vẫn phải giả bộ lúng túng cho tròn vai thôi.
- Tôi biết rồi Cố tổng, tôi...tôi hiện tại liền đi lấy tài liệu cho ngài...
Anh cúi đầu, khóe mi ửng hồng vụng về nắm chặt góc áo rồi chậm rãi xoay người, dáng vẻ trông vô cùng đáng thương.
Lúc đó Tô Dĩ Trần rưng rưng nghĩ thầm, hôm nay nhất định phải thưởng cho mình ba cân tôm mới được, diễn mệt quá trời luôn á.
Tiểu tình nhân trong bóng tối rốt cuộc bị Cố tổng đuổi đi, ánh mắt người chung quanh liền không khỏi hiện lên vẻ khinh thường.
Cố Hàn Chu nhìn dáng vẻ thương tâm tuyệt vọng của Tô Dĩ Trần lúc xoay người, trong lòng khẽ động. Hắn nắm chặt nắm đấm, sắc mặt càng ngày càng xấu, đáng lẽ hắn không nên bị nước mắt của Tô Dĩ Trần làm ảnh hưởng đến cảm xúc mới đúng.
Nói cho cùng Tô Dĩ Trần chỉ là một bình hoa di động không ra trò trống gì, chỉ có thể phụ thuộc vào hắn mà sống, nếu không phải cậu ta lúc cười lên trông giống Túc Túc, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ để Tô Dĩ Trần bước chân vào Cố gia.
- Chờ một chút.
Giọng nói của Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng tựa gió xuân, vừa nhu hòa vừa êm tai khiến người nghe nhịn không được nhao nhao nhìn về phía y, chờ xem y sẽ nói gì tiếp theo
- Túc Túc, sao thế?
Cố Hàn Chu quay đầu lại, sự âm u trên người đã sớm biến mất. Hắn nhìn về phía Bùi Túc Nguyệt, trong mắt chỉ có vẻ dịu dàng lịch thiệp.
Cố Hàn Chu vô cùng hiểu rõ ai mới chính là mgười mà mình thực sự đem lòng yêu mến. Đương nhiên là Bùi Túc Nguyệt xinh đẹp ôn nhuận như trăng sáng trước mắt này rồi.
Phải biết, hắn đã yêu thầm Túc Túc rất nhiều năm.
Chỉ thấy đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt đang ngóng nhìn bóng lưng Tô Dĩ Trần bên kia.
Y mấp máy môi, chậm rãi mở miệng:
- Tiệc tẩy trần hôm nay là ngày mà tôi đã mong chờ từ lâu, hi vọng tất cả mọi người đều có thể ở lại lâu hơn một chút.
Nói xong, âm lượng của y dần dần thấp xuống, gần như chỉ có những người ở ngay bên cạnh mới có thể nghe được.
- Có được không?
Lòng Cố Hàn Chu nao nao, một câu "Có được không?" này rất nhẹ, không hiểu sao lại nghe ra chút cẩn thận cùng ý tứ van nài.
Túc Túc xưa nay chưa bao giờ dùng giọng điệu thỉnh cầu này với người khác. Nhưng không hiểu sao sau khi về nước thì thái độ của y trở nên mềm mỏng hơn trước rất nhiều, có thể cảm nhận được y cũng bắt đầu có phần coi trọng hắn.
Ánh mắt Cố Hàn Chu dịu dàng, hắn đương nhiên sẽ đáp ứng hết thảy yêu cầu của Túc Túc.
- Đương nhiên có thể.
Hắn quay đầu, âm lãnh nhìn tấm lưng hơi cứng còng của Tô Dĩ Trần.
- Không cần đi lấy tài liệu nữa, ở lại đây cho tôi. Hôm nay ai cũng không được phép về sớm.
Lời nói của hắn rất có trọng lượng, mọi người xung quanh bèn đưa mắt nhìn nhau.
- Đương nhiên rồi, tiệc tẩy trần của Túc Túc mà, chúng ta sao có thể về sớm được.
- Túc Túc đúng là đẹp người đẹp nết, giọng nói của cậu ấy nghe thật êm tai.
Một bên, lại có người xì xào bàn tán.
- Túc Túc có biết Tô Dĩ Trần là ai không? Nghe nói bọn họ trước đây học cùng trường mà.
- Nói nhảm, chắc chắn là không biết rồi, cái loại yếu đuối thấp kém như Tô Dĩ Trần làm sao có thể lọt vào mắt xanh của Túc Túc chứ, nếu như Túc Túc biết Cố tổng bao dưỡng cái tên giả mạo Tô Dĩ Trần này thì thể nào cũng tức giận cho coi.
Bên tai Tô Dĩ Trần tràn ngập lời chê bai châm chọc. Anh nghe giọng nói ôn nhu của Bùi Túc Nguyệt đang đứng ở sau lưng liền không khỏi nhíu mày.
Anh nháy mắt nhớ tới ở trong tiểu thuyết, trà xanh bạch nguyệt quang sau khi về nước đều là vì muốn ở bên cạnh bá tổng mà không từ thủ đoạn đối phó với thế thân.
Cho nên, Bùi Túc Nguyệt... Giữ anh ở lại làm gì?
Không phải là ——
Vị Bạch Nguyệt Quang này đang định ra oai phủ đầu với anh đấy chứ?
Tô Dĩ Trần chậm rãi xoay người, hai mắt ửng đỏ nhìn Cố Hàn Chu vô cùng nghe lời.
- Tôi biết rồi, Cố tổng.
Cố Hàn Chu sắc mặt âm trầm cảnh cáo nhìn Tô Dĩ Trần, ngữ khí lạnh nhạt giống như là đang răn đe.
- Làm tốt bổn phận của cậu, đừng khiến tôi mất mặt.
- Được.
Tô Dĩ Trần phức tạp nhìn Cố Hàn Chu, cảm xúc trong mắt anh chỉ có hai người mới hiểu được. Trong đôi mắt đỏ bừng của anh hàm chứa đau khổ, phảng phất chỉ có duy nhất bóng hình của Cố Hàn Chu, không thể chứa chấp thêm ai khác.
Móng tay găm sâu vào trong lòng bàn tay đến độ bật máu, Bùi Túc Nguyệt lại không cảm thấy đau, y đỏ vành mắt cố nén không dám nhìn người kia.
Ngược lại chậm rãi chuyển hướng nhìn sang bóng lưng Cố Hàn Chu. Dưới đáy mắt y hiện lên tia ngoan độc khiến người ta sợ hãi đến mức rét run.
Cố Hàn Chu lập tức cảm giác được như có gai nhọn đâm ở sau lưng, hắn bỗng nhiên thấy rùng mình.
Hắn vô thức quay đầu lại, đối diện với đôi mắt có chút phiếm hồng của Bùi Túc Nguyệt.
Đôi mắt Túc Túc vốn ôn nhu vô hại, thế mà giờ đây lại hiện lên vẻ kinh ngạc cùng thương tâm nhìn hắn chăm chú.
Cố Hàn Chu ngẩn ngơ, hắn thả chậm bước chân, ngữ khí hết mực ôn nhu cùng kiên nhẫn.
- Túc Túc, làm sao thế?
Bùi Túc Nguyệt rũ mi thu hồi ánh mắt, nhìn kỹ liền thấy khuôn mặt y có chút trắng bệch, chỉ là y vẫn gắng gượng nặn ra một nụ cười, hỏi một câu khiến hắn cảm thấy hơi mơ hồ:
- Anh Hàn Chu, anh vẫn là anh Hàn Chu năm đó chưa từng thay lòng đổi dạ sao?
Câu hỏi này mịt mờ mà lại thẳng thắn.
Cố Hàn Chu hiện tại đã có thể chắc chắn một trăm phần trăm Bùi Túc Nguyệt là vì hắn mà về nước.
Chuyện này có chút khó tin, bởi lẽ Bùi Túc Nguyệt nhiều năm trước hãy còn lạnh lùng lại ôn hòa cự tuyệt hắn, y nói mình muốn lấy việc học làm trọng, trước mắt không nghĩ tới chuyện yêu đương.
Nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc sau khi y về nước, Cố Hàn Chu lại phát hiện dường như thái độ của Bùi Túc Nguyệt đối với hắn đã thay đổi ít nhiều.
Năm đó, Bùi Túc Nguyệt vẫn luôn như có như không không để tâm đến hắn, thậm chí còn thường xuyên ngẩn ngơ xuất thần không biết đang suy nghĩ điều gì. Y một lòng chỉ dành cho việc học, đời tư hết sức trong sạch, đối với sự theo đuổi của Cố Hàn Chu cũng không có phản ứng, có lẽ là căn bản là không thèm để ý tới.
Mà bây giờ, Bùi Túc Nguyệt lại hỏi hắn một câu khó hiểu như vậy, hỏi hắn có phải là vẫn một lòng chờ y hay không, có phải hắn vẫn giống như trước đây không...
Điều này chứng tỏ Túc Túc cũng có tình cảm với hắn?
Cố Hàn Chu kích động nhìn chằm chằm y.
- Đương nhiên anh vẫn là anh lúc ban đầu, anh vẫn luôn một lòng chờ đợi em, bên cạnh không có thêm bất kỳ người nào khác...
Bùi Túc Nguyệt cười nhạt nhìn hắn, ý tứ trong mắt cao thâm khó dò, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Ting"
Có tin nhắn được gửi đến.
Tô Dĩ Trần mở ra điện thoại ra, hóa ra là tin nhắn của Thẩm Nguyên.
[Chậc chậc chậc, cái tên bạch nguyệt quang này quá là tâm cơ, cậu ta cố ý hỏi Cố tổng câu kia chắc là để em nghe thấy đó. Tô Tô, cậu ta về nước hẳn là vì Cố tổng, có khả năng đã sớm biết đến sự tồn tại của em rồi. Bây giờ cậu ta đang ra oai phủ đầu, em phải cẩn thận]
Tô Dĩ Trần chậm rãi ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy Thẩm Nguyên đang bưng ly rượu vang đỏ đứng cách đó không xa lặng lẽ quan sát Bùi Túc Nguyệt.
Anh cúi đầu xuống ấn phím trả lời.
[Em biết rồi, không cần lo lắng cho em]
Sau đó không lâu, Thẩm Nguyên lại gửi thêm một tin nhắn khác.
[Cái người này đậm đặc mùi trà xanh luôn á, anh đứng xa vậy mà vẫn ngửi được. Tô Tô, em tốt nhất cùng Cố tổng chỉ là gặp dịp thì chơi, chờ một năm nữa liền chấm dứt hợp đồng đi]
[Anh đang lo em không phải là thật lòng thích Cố tổng rồi đấy chứ... Ha ha]
[Em tự có cân nhắc, anh cứ làm cho tốt chuyện của anh đi]
Thẩm Nguyên bên kia rep lại.
[Được rồi~ ] [Icon đáng yêu. jpg]
Trong sảnh tiệc, tiếng cười nói oanh oanh yến yến hòa vào âm thanh nhạc nền cổ điển ưu nhã, đám người nọ vừa uống rượu vang đỏ vừa vui vẻ trò chuyện.
Mấy ông lớn đến từ các gia tộc có máu mặt tranh nhau tiếp cận Bùi Túc Nguyệt, bọn họ tặng cho y rất nhiều lễ vật, đồng thời ân cần hỏi han tình hình trong nhà Bùi Túc Nguyệt.
Từ khi Bùi Túc Nguyệt đi du học, cả nhà họ Bùi từ trên xuống dưới cũng đi theo định cư ở nước ngoài, vì Bùi Túc Nguyệt mà đến đó phát triển.
Bùi Túc Nguyệt cười trả lời từng câu hỏi một:
- Cha mẹ tôi vẫn rất tốt, thân thể khoẻ mạnh, công ty ở nước ngoài hiện đã ổn định.
- Thực ra tôi vẫn luôn hoài niệm bối cảnh ở quê hương mình, chỉ muốn về nơi này phát triển sự nghiệp. Chỗ ở sao? Tôi tạm thời sẽ trở về nhà cũ của Bùi gia.
- Không cần lo lắng, như đã nói trước đó, công ty mới của tôi hiện tại đang trong giai đoạn khởi động.
Ly chạm ly, Bùi Túc Nguyệt lần lượt đến chào hỏi các trưởng bối cùng những người bạn cũ từng người một.
Cố Hàn Chu một mực túc trực bên người Bùi Túc Nguyệt, cùng y ứng đối với một đám tổng giám đốc đến từ các xí nghiệp khác nhau. Bùi gia cùng Cố gia có mối quan hệ gắn kết từ nhiều năm trước, hai bên gia đình vô cùng thân mật.
Bùi Túc Nguyệt về nước, xí nghiệp cùng công ty của y có nguồn tài chính từ Bùi thị chèo chống phía sau, vô số thương nhân tai to mặt lớn muốn cùng y hợp tác, về sau y nhất định sẽ sớm trở thành một ngôi sao sáng trong giới thượng lưu, vì lẽ đó mà các trưởng bối đều vô cùng xem trọng Bùi Túc Nguyệt.
- Em mệt không?
Cố Hàn Chu thấp giọng quan tâm hỏi.
- Không mệt.
Bùi Túc Nguyệt quay đầu, cười khẽ một tiếng.
Cố Hàn Chu nhìn mọi người đang chuyện trò vui vẻ với Bùi Túc Nguyệt, ánh mắt vẫn như cũ nhìn y, một mực đi theo phía sau y. Đúng vậy, chỉ có kiểu người ưu tú như Bùi Túc Nguyệt mới có thể cùng hắn sóng vai dắt tay, y mới là người mà Cố Hàn Chu nên đem lòng yêu thích.
Chỉ là...
Cố Hàn Chu vô thức quay đầu, tìm kiếm hình bóng Tô Dĩ Trần ở khắp nơi.
- Anh sao vậy?
Giọng nói êm ái của Bùi Túc Nguyệt đem thần hồn của Cố Hàn Chu kéo lại.
Cố Hàn Chu có chút áy náy, hắn sao có thể nghĩ đến Tô Dĩ Trần trong khi Túc Túc đang đứng bên cạnh cơ chứ?
Tô Dĩ Trần chẳng là cái thá gì hết, hắn hẳn là nên chuyên tâm dành toàn bộ thời gian cho Túc Túc mới đúng.
Bùi Túc Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn, cười nói:
- Anh Hàn Chu Ca hình như rất để ý vị trợ lý họ Tô kia thì phải.
Cố Hàn Chu vô thức phản bác:
- Không phải.
Hắn nhíu mày, lại nói.
- Cậu ta chỉ là trợ lý bình thường thôi. Túc Túc, em đừng suy nghĩ nhiều, người quan trọng nhất trong lòng anh là ai em còn không rõ sao?
Bùi Túc Nguyệt chỉ cười mà không đáp.
Bên này, Tô Dĩ Trần vừa mới để điện thoại di động xuống liền chậm rãi thưởng thức bánh kem.
Tiểu thiếu gia Bùi Túc Nguyệt về nước, sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn hết lên người y, cho nên có rất ít người đến tìm anh gây phiền phức.
Bạch nguyệt quang ở đây, mọi người đương nhiên đều hướng về bạch nguyệt quang. Ai rảnh đâu mà đi nhìn chằm chằm một kẻ thế thân như anh chứ?
Nghĩ vậy, Tô Dĩ Trần ăn bánh kem cũng thoải mái hơn chút xíu, còn vô tư hồn nhiên vươn lưỡi liếm bơ dính trên môi. Chỉ là trong lúc anh lơ đãng quay đầu, liền trực tiếp đối diện với camera điện thoại mà Bùi Túc Nguyệt đứng cách đó không xa đang cầm trên tay.
Tay cầm bánh kem có chút khựng lại, cả người anh ngây ngẩn.
... Này là, đang chụp trộm anh à?
Sau khi bị phát hiện, Bùi Túc Nguyệt cấp tốc đem điện thoại di động cất đi, tiếp tục giả bộ cùng Cố Hàn Chu chuyện trò vui vẻ.
Nhưng bàn tay nắm chặt thành quyền và cơ thể gồng cứng đã tố cáo rằng y đang lo lắng khẩn trương.
Đúng vậy, Bùi Túc Nguyệt đang khẩn trương.
Dù người xung quanh nhìn không ra, Cố Hàn Chu nhìn không ra, tất cả mọi người đều nhìn không ra. Nhưng Tô Dĩ Trần lại rõ ràng phát hiện trong một khắc kia, ánh mắt Bùi Túc Nguyệt không chỉ hiện lên vẻ trốn tránh mà y còn hấp tấp lập tức đem điện thoại đi giấu.
... lĐây rõ ràng là có tật giật mình.
Tô Dĩ Trần mặt không đổi sắc thu hồi tầm mắt.
Anh xác định Bùi Túc Nguyệt vừa rồi đang chụp trộm mình.
Nếu như không phải chụp lén anh bị phát hiện, tại sao cậu ta lại chột dạ nhanh chóng đem điện thoại cất đi như thế chứ?
Có điều nếu như bạch nguyệt quang là vì Cố tổng mà trở về thì động tác của y cũng không khó hiểu lắm.
Nhưng mà... Chụp lén tình địch, hơn nữa còn chụp lén một kẻ thế thân như mình... Là cái hành vi kì quái gì thế này?
Ài, lại còn chụp ngay lúc anh vừa mới ăn bánh kem xong bơ còn dính đầy miệng nữa chứ.
Chụp cái khoảnh khắc dìm hàng này làm gì không biết!
Tô Dĩ Trần không hiểu nổi.
Anh nhíu nhíu mày, tìm đại cái cớ rồi khỏi hội trường.
Cứ nói là đi nhà vệ sinh vậy.
Tô Dĩ Trần nghĩ bụng, sau đó một phút liền vội vàng rời đi.
Bên trong sảnh tiệc, âm nhạc vẫn như cũ tao nhã vang lên, hết thảy mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường.
Chính giữa có đôi trai tài gái sắc đang khiêu vũ, dẫn tới người chung quanh đứng xem vỗ tay không ngớt.
Bùi Túc Nguyệt cười nhạt nhìn về phía Cố Hàn Chu rồi đưa ly rượu của mình cho hắn, ánh mắt y nhu hòa.
- Anh Hàn Chu, em đi nhà vệ sinh một lát, anh giúp em tiếp đãi mọi người được không?
- Được, em đi đi rồi về nhanh.
Cố Hàn Chu ôn nhu cười với Bùi Túc Nguyệt.
Hắn dặn dò vài câu, liền tùy ý để Bùi Túc Nguyệt rời đi. Hắn chăm chú nhìn theo bóng dáng Bùi Túc Nguyệt, nghĩ thầm cũng chỉ có Túc Túc ưu tú như vậy mới xứng đôi với hắn.
Cố Hàn Chu lại nhìn quanh một vòng, hắn nhíu nhíu mày, nhất thời không tìm được thân ảnh của người nào đó.
Tô Dĩ Trần đâu rồi?
Bốn phía nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Tô Dĩ Trần rời khỏi hội trường cảm giác toàn thân nhẹ nhõm hơn không ít, anh đi vệ sinh xong lập tức ra rửa sạch tay chân mặt mũi, sảng khoái thở phào một hơi.
Chỉ là lúc xoay người lại, anh vô tình chạm mặt với một người mà mình không ngờ tới.
Trong nhà vệ sinh hiện tại chỉ có hai người bọn họ.
Bùi Túc Nguyệt gần như đem anh chặn lại ở cửa ra vào.
Tô Dĩ Trần thân cao 1m76, lúc đối mặt với Bùi Túc Nguyệt cao 1m85 còn phải ngửa đầu nhìn người ta.
Tô Dĩ Trần vô thức lui lại một bước.
Cũng may anh còn chưa quên thiết lập hình tượng thế thân của mình, vừa trông thấy Bùi Túc Nguyệt liền không khỏi giật mình một cái, sau đó mở to mắt lắp bắp nói:
- Cậu...
Lấy góc nhìn của thế thân ra mà nghiền ngẫm, bạch nguyệt quang tại sao lại muốn chặn đường anh chứ? Không lẽ y đã phát hiện mối quan hệ giữa anh và Cố tổng nên... đến đây cảnh cáo?
Tô Dĩ Trần sắc mặt tái nhợt, anh chậm rãi cúi đầu xuống.
Bùi Túc Nguyệt bước về phía trước một bước, y khẽ cúi đầu dùng đôi mắt phượng xinh đẹp ngắm nhìn Tô Dĩ Trần.
Nếu như Tô Dĩ Trần hiện tại cũng ngẩng đầu nhìn thẳng Bùi Túc Nguyệt, anh liền có thể thấy rõ trong đáy mắt người kia chỉ toàn là tham luyến si mê cùng cẩn thận từng li từng tí.
- Em thật sự là chẳng nhớ anh một xíu nào hết...
Bùi Túc Nguyệt trầm thấp cất tiếng, Tô Dĩ Trần nghe xong liền không khỏi nghi hoặc.
Gì vậy gì vậy gì vậy? Anh mặc dù học cùng trường cấp ba với Bùi Túc Nguyệt, nhưng ——
Hai người trước đây có từng gặp qua lần nào đâu?!?
___