Cô ta nhìn bốn phía xung quanh, không có ai cả, Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa thì trong nửa tiếng nữa cũng không đến kịp.
Bây giờ đúng là thời cơ tốt nhất.
Là cơ hội tuyệt vời để cô ta lấy mạng Kỷ Thời Vũ.
Hoàng Mộng Tuyết cố ý thả nhẹ bước chân, chậm rãi tiếp cận Kỷ Thời Vũ.
Cô ta thấy Kỷ Thời Vũ vẫn đang chăm chú ngắm cảnh dưới chân núi liền yên tâm giơ tay lên đẩy về phía trước.
Bên khóe mắt của Kỷ Thời Vũ vẫn khốn chú ý đến Hoàng Mộng Tuyết, sau khi thấy Hoàng Mộng Tuyết ra tay thì bàn tay đang nắm lấy cành cây tùng khô của cô hơi dùng sức, cơ thể cũng nghiêng sang một bên tránh né.
Hoàng Mộng Tuyết dồn hết sức ra đẩy Kỷ Thời Vũ nhưng không ngờ bản
thân lại vồ hụt. Ngay lập tức cô ta mất trọng tâm, cơ thể ngả về phía trước.
Kỷ Thời Vũ đã trốn được Hoàng Mộng Tuyết nhưng bản thân vẫn chưa kịp hồi hồn lại.
Sau đấy cô liền nghe thấy được một tiếng hét chói tai, vô cùng thê thảm đến từ Hoàng Mộng Tuyết.
Kỷ Thời Vũ vội vàng dựa vào cành cây tùng khô để nhìn xuống dưới. Bên dưới là vách núi sâu không thấy đáy nhưng Hoàng Mộng Tuyết cũng không bị ngã chết mà lại treo trên một cành cây mọc lệch trên vách đá. Nhìn bộ dáng lung lay sắp đổ của cô ta thì cũng vô cùng nguy hiểm.
Hoàng Mộng Tuyết treo người trên cây, cơ thể chẳng dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Đến cả việc hét to cô ta cũng không dám vì sợ chỉ cần bản thân hét to lên thì ngay giây tiếp theo sẽ bị ngã từ trên thân cây xuống nên chỉ dám rơi nước mắt.
Giờ phút này ở bên dưới cô ta, bên dưới thân cây chính là nham thạch. Với loại đất đá loạn với nhau như thế nếu mà cốt ngã xuống dưới thì cái chết là cái không thể nghi ngờ.
Qua lần này thì chắc nữ phụ độc ác Hoàng Mộng Tuyết này cúng phải có thêm chút trí nhớ rồi nhỉ.
Kỷ Thời Vũ quyết định đại phát từ bi một lần, cứu lấy cái mạng của Hoàng Mộng Tuyết. Cô lấy điện thoại ra gọi cứu hộ.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô vội vàng sốt ruột mà chạy xuống núi nói chuyện Hoàng Mộng Tuyết ngã xuống vực cho Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa nghe.
Hai người nghe xong đều là kinh ngạc sợ hãi trừng lớn mắt.
“Cái gì cơ? Thời Vũ, con nói cái gì đấy? Thật hay giả?” Đái Tĩnh không thể tin được mà nói.
“Đang bình thường cơ mà, sao lại như thế?” Hoàng Văn Hoa cũng không thể tin được.
Kỷ Thời Vũ vội vàng gật đầu, sốt ruột nói: “Con cũng không biết sao lại thế nữa. Con đang ở yên một chỗ thì đột nhiên nghe thấy Hoàng Mộng Tuyết hét lên một tiếng chói tai, sau đấy cô ấy ngã xuống. Còn may là dưới vách đá có một thân cây mọc nghiêng ra nhưng vẫn rất nguy hiểm.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TY T
Nghe xong lời miêu tả của Kỷ Thời Vũ, Đái Tĩnh bị dọa đến mức không có một tấc vuông, gắt gao túm lấy cánh tay của Hoàng Văn Hoa, sốt ruột nói: “Bây giờ phải làm sao bây giờ?”
“Gọi điện cho cứu hộ, gọi điện cho cứu hộ đi.” Hoàng Văn Hoa kích động nói.
“Bố Hoàng à, bố yên tâm đi. Lúc con nhìn thấy Hoàng Mộng Tuyết như thế thì đã gọi cho cứu hộ rồi, chắc là nhân viên cứu hộ cũng sắp đến rồi.” Kỷ Thời Vũ nói.
Nghe được lời này của Kỷ Thời Vũ, Hoàng Văn Hoa mới thả lỏng được một nửa.
“Chạy nhanh đi xem Mộng Tuyết thế nào rồi.” Hoàng Văn Hoa nói.
Hình như Đái Tĩnh còn chưa lấy lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ, sau khi nghe được lời Hoàng Văn Hoa nói mới nói: “Đúng, đúng rồi, Thời Vũ, con mau dẫn đường đi.”
Rất nhanh ba người đã đêns được chỗ hai người nghỉ ngơi lúc nãy.
Kỷ Thời Vũ chỉ về phía trước, giọng nói run rẩy nói: “Ở, ở ngay phía trước đấy mẹ, hai người đi xem đi. Chân con mềm nhũn rồi, con không dám đi đâu.”
Hoàng Văn Hoa vội vàng nâng Đái Tĩnh cũng có chút mềm nhũn chân ở bên cạnh đi về phía trước. Hai người cùng nhau đi xuống thăm dò bên dưới.
Sau đấy Đái Tĩnh sợ hãi đến mức dùng tay bưng kín miệng, nước mắt trào lên ngay lập tức. Hoàng Văn Hoa ở bên cạnh cũng sợ đến mức hít sâu một hơi.
Vào lúc Đái Tĩnh giơ tay lên che miệng, Hoàng Văn Hoa theo bản năng mà túm chặt cánh tay của Đái Tĩnh, sợ rằng Đái Tĩnh cũng mềm nhũn chân rồi ngã xuống theo.
Đái Tĩnh đầy nước mắt, muốn gọi tên Hoàng Mộng Tuyết nhưng lại bị Hoàng Văn Hoa kịp thời ngăn lại.
“Đừng gọi.” Hoàng Văn Hoa nói: “Đừng dọa đến Mộng Tuyết, nếu mà Mộng Tuyết bị chấn kinh rồi ngã xuống thì phải làm sao?”
Đái Tĩnh vội vàng gật đầu, che miệng lại, khóc lên trong yên lặng.
Kỷ Thời Vũ lạnh nhạt đứng nhìn ở bên cạnh. Cô có thể nhận ra rằng dù đã tìm được con gái ruột là cô, Đái Tĩnh vẫn rất yên Hoàng Mộng Tuyết, dù sao thì cũng đã nuôi nấng mười mấy năm rồi.
Cho dù có là con chó con mèo, nếu đã nuôi mười mấy năm thì ắt cũng sẽ có tình cảm chứ nói gì đây lại lại còn là một người sống sờ sờ.
Thật ra thì cô cũng có thể lí giải tình cảm của Đái Tĩnh với Hoàng Mộng Tuyết.
Có lẽ cũng giống với tình cảm mà bố mẹ Kỷ dành cho cô vậy. Tình cảm trong mười mấy năm không thể nói không có là không có luôn được.
“Sao người cứu hộ vẫn còn chưa tới vậy Văn Hoa?” Đái Tĩnh túm lấy tay Hoàng Văn Hoa, sốt ruột nói: “Hay là chúng ta lại gọi điện lại cho hộ thúc giục đi?”
Nội tâm của Hoàng Văn Hoa cũng sốt ruột như vậy, không ai biết được rằng nhánh cây có thể chống đỡ được bao lâu cả. Ngay lúc ông ấy lấy điện thoại ra gọi thêm lần nữa thì người cứu hộ đã tới rồi.
Nhân viên cứu hộ mất hơn nửa tiếng mới có thể đưa Hoàng Mộng Tuyết từ cành cây bên mép vực lên. Lúc Hoàng Mộng Tuyết được cứu lên thì đã hôn mê rồi.
Đi theo nhân viên cứu hộ còn có cả xe cứu thương vậy nên mấy người bọn họ đi đến bệnh viện cùng với xe cứu thương luôn.
Ở bệnh viện, bác sĩ nói với bọn họ rằng trên người Hoàng Mộng Tuyết có nhiều chỗ bị gãy xương. Trong đấy xương đùi ở chân và xương trụ ở tay là bị gãy nghiêm trọng nhất.
“Bác sĩ à, sao con gái tôi vẫn còn chưa tỉnh nữa vậy?” Đái Tĩnh sốt ruột hỏi.
“Chắc là do kinh hách quá mức nên mới bị như vậy thôi. Chắc là một lúc nữa sẽ tỉnh lại, bà cứ yên tâm.” Bác sĩ nói.
Nghe thấy được câu trả lời này của bác sĩ, cuối cùng thì Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đấy ba người đi vào trong phòng bệnh trông coi Hoàng Mộng Tuyết.
Chỗ gãy xương của Hoàng Mộng Tuyết đã được bó thạch cao lại. Bây giờ cô ta đang nằm trên giường bệnh với cơ thể bị bó lại như cái bánh chưng vậy.
Nếu cô không tránh kịp thì người nằm trên giường bệnh, bị bó lại như cái bánh chưng lúc này đã là cô rồi.
Không, với lòng muốn giết cô của Hoàng Mộng Tuyết thì nói không chừng cô ta còn sẽ không nói cho mấy người Đái Tĩnh về chuyện của cô nữa kìa.
Nói không chừng cô ta sẽ nói dối với vợ chồng Đái Tĩnh rằng cô đã đi lac, không tìm thấy được. Sau đấy lại dẫn Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa đến chỗ khác.
Cô ta sẽ để cô treo trên cành cây chờ chết, chờ đến khi cành cây không chịu được sức nặng của cô nữa, chờ đến khi cô rơi xuống nham thạch, cơ thể bị rơi nát đến mức máu thịt lẫn lộn.
Vậy nên bây giờ cô không thấy đáng thương cho Hoàng Mộng Tuyết ở trên giường bệnh dù là một chút nào cả.
Bọn họ trông coi phòng bệnh được khoảng hai ba tiếng đồng hồ thì cuối cùng Hoàng Mộng Tuyết cũng tỉnh lại.
Chữ mà Hoàng Mộng Tuyết nói đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là: “Đau.”
Đái Tĩnh nghe thấy tiếng của Hoàng Mộng Tuyết liền vội vàng chạy đến chỗ giường bệnh, nước mắt rơi đầy mặt nói: “Mộng Tuyết à, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi. Con sắp hù chết mẹ rồi đấy, con có biết không hả?”
“Mẹ, con đang đang ở đâu đây?” Hoàng Mộng Tuyết hơi dịch đầu, mơ mơ màng màng hỏi.
“Bây giờ con đang ở trong bệnh viện đấy. Con bị ngã từ trên vách núi xuống, con có biết không hả?” Đái Tĩnh vừa rơi nước mắt vừa nói.
Nghe thấy Đái Tĩnh nói vậy, kí ức trong đầu Hoàng Mộng Tuyết mới dần dần sống lại.
Đúng vậy, lúc cô ta chuẩn bị đẩy Kỷ Thời Vũ xuống vách núi thì Kỷ Thời Vũ đột nhiên trốn đi mất. Cô ta đẩy vào không khí, mất đi trọng tâm cuối cùng tự mình ngã xuống núi.
Còn may mà cô ta mạng lớn được một cành cây mọc từ vách đá ra cứu một mạng.
Nghĩ đến đây. Cô ta nhẹ nhàng xoay đầu, nhìn thấy Kỷ Thời Vũ đang đứng ở một bên.
Giờ phút này cơ thể Kỷ Thời Vũ hoàn hảo không xây xát gì, không chút biểu cảm mà nhìn cô ta.
Mà cô ta thì sao, trên người có rất nhiều chỗ bị gãy xương. Chỉ cần cô ta hơi cử động cơ thể thôi liền bị nỗi đâu khắp người ập đến.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu cơ chứ?
“Mộng Tuyết, có phải con thấy không thoải mái ở đâu không?” Đái Tĩnh quan tâm hỏi.
Hoàng Mộng Tuyết vội vàng nắm lấy cơ hội làm nũng: “Đau, đau quá đi, cả cơ thể đầu đau luôn.”
Đái tĩnh đau lòng nhìn Hoàng Mộng Tuyết, nước mắt ngay lập tức lại rơi như mưa: “Mẹ cũng biết con đau mà. Trên người con bị gãy xương rất nhiều chỗ. Lúc nãy chỉ mới nghe bác sĩ nói về vết thương của con thôi thì lòng mẹ đã đau như dao cắt rồi.”
Hoàng Văn Hoa đứng ở một bên cũng lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Ông ấy nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ vai của Đái Tĩnh, nói: “Mộng Tuyết cũng chỉ mới tỉnh thôi, để con bé nghỉ ngơi một lúc đi. Bác sĩ cũng nói là Mộng Tuyết cần phải nghỉ ngơi nhiều mà.”
Đái Tĩnh vội vàng rút một tờ khăn giấy ra lau nước mắt, gật đầu nói: “Ừ.”
Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa vừa định đi ra ngoài thì Hoàng Mộng Tuyết đột nhiên gọi bọn họ lại: “Bố mẹ à, con có chuyện muốn nói với hai người.”
“Nói cái gì thế hả Mộng Tuyết?” Đái Tĩnh vội vàng dừng bước, quay đầu lại hỏi.
Đái tĩnh hỏi cô ta nhưng cô ta lại không nói gì cả mà chỉ không tiếng động nhìn Kỷ Thời Vũ, trong mắt còn mang theo cả sự oán giận.
“Làm sao vậy?” Đái Tĩnh buồn bực hỏi.
“Chuyện này con không muốn cho em gái nghe thấy.” Hoàng Mộng Tuyết nhỏ giọng nói.
Nghe thấy vậy Đái Tĩnh và Hoàng Mộng Tuyết đồng loạt nhìn về phía Kỷ Thời Vũ đứng bên cạnh một cách buồn bực.
“Làm sao vậy? chuyện con muốn nói là về Thời Vũ à?” Đái Tĩnh suy đoán hỏi.
Hoàng Mộng Tuyết không nói chuyện nhưng lại chậm rãi gật đầu.
Đái Tĩnh có chút khó xử nhìn Kỷ Thời Vũ rồi lại nhìn Hoàng Mộng Tuyết, đang không biết mở miệng nói sao thì Kỷ Thời Vũ đã nói trước.
“Sao thế? Nói về tôi mà lại không cho tôi ở đây nghe à?” Kỷ Thời Vũ lạnh nhạt nói.
Đái Tĩnh cũng buồn bực như vậy: “Đúng vậy, có cái gì mà Thời Vũ không thể nghe sao? Chúng ta là người một nhà mà.”
“Con với nó không phải người một nhà.” Ngay lúc này, Hoàng Mộng Tuyết đột nhiên tức giận nói.
Nghe thấy lời này của Hoàng Mộng Tuyết, Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa đều sửng sốt, vẫn chưa hiểu ra sao cả.
So với bọn họ thì biểu cảm của Kỷ Thời Vũ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Quả nhiên là suất diễn của nữ phụ độc ác này vẫn chưa kết thúc mà.
Thật ra cô cũng có chút mong chờ xem Hoàng Mộng Tuyết sẽ nói cái gì. Nhưng chắc chắn là nội dung lời nói sẽ gây bất lợi cho cô, nếu không thì Hoàng Mộng Tuyết đã không nghĩ cách tách cô ra rồi.
“Câu này của con là có ý gì? Mộng Tuyết à, mẹ không hiểu nữa.” Đái Tĩnh mở miệng nói.
Hoàng Mộng Tuyết ấm ức mà nhìn thoáng qua Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa, hỏi ngược lại: “Bố mẹ, chẳng nhẽ hai người không muốn biết tại sang con đang yên đang lành lại ngã từ trên vách núi xuống à?”
Nghe thấy vậy, Kỷ Thời Vũ mở to mắt ra, biểu cảm lộ ra vài phần kinh ngạc.
Không thể nào, không phải chứ, không lẽ Hoàng Mộng Tuyết lại nói là cô đẩy cô ta xuống đấy chứ?
Đái Tĩnh cũng vô cùng sửng sốt nhưng chỉ có thể hỏi lại Hoàng Mộng Tuyết: “Vậy tai sao con lại ngã xuống thế?”
“Là em gái đẩy ngã con xuống.” Hoàng Mộng Tuyết vừa tức giận vừa khổ sở nói.
Ồ, đúng là bị cô đoán trúng rồi nè.
Bản lĩnh cắn ngược lại này của Hoàng Mộng Tuyết đúng là rất khá nha.
Kỷ Thời Vũ bất đắc dĩ mà nhấp miệng.
“Sao thế được?” Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa trăm miệng một lời nói.
“Con đều đã bị ngã thành như thế rồi thì chẳng lẽ con lại lừa hai người sao?” Hoàng Mộng Tuyết khóc lóc nói.
“Chuyện con ngã xuống rồi treo trên cành cây là sự thật, xương trên người con bị gãy cũng là thật mà.” Cô ta kích động nói.
À, thì ra là đang chờ cô ở chỗ này sao.
Hoàng Mộng Tuyết là người bị hại thế nên dù sự thật là như thế nào thì Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa cũng có xu hướng nghiêng về người bị hại đáng thương.
“Nhưng mà chính là Thời Vũ nói cho chúng ta biết là con bị ngã xuống đấy, cũng chính là Thời Vũ đã gọi điện cho cứu hộ mà.” Đái Tĩnh giải thích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]