So với ngồi chờ chết thì không bằng chủ động xuất kích. 
 
Nếu sớm muộn gì rắn cũng rời khỏi hang thì không bằng cô cho ít mồi để dụ rắn khỏi hang luôn.
 
Quả nhiên là Hoàng Mộng Tuyết đã cắn câu. Hoàng Mộng Tuyết nhìn cô, thử nói: “Kỷ Thời Vũ, cô đứng ở đấy làm gì đấy?”
 
“Ngắm phong cảnh thôi.” Kỷ Thời Vũ cũng chẳng quay đầu lại mà nói: “Phong cảnh từ chỗ này nhìn xuống rất chấn động, cô cũng đến nhìn thử.”
 
Vừa dứt lời, cả người Kỷ Thời Vũ liền đi vào trạng thái cảnh giác cao độ, bàn tay nắm lấy cánh cây tùng khô cũng chắc hơn vài phần.
 
Hoàng Mộng Tuyết nhẹ nhàng đứng dậy, đáp lại: “Được thôi.”
 
Cô ta nhìn bốn phía xung quanh, không có ai cả, Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa thì trong nửa tiếng nữa cũng không đến kịp.
 
Bây giờ đúng là thời cơ tốt nhất.
 
Là cơ hội tuyệt vời để cô ta lấy mạng Kỷ Thời Vũ. 
 
Hoàng Mộng Tuyết cố ý thả nhẹ bước chân, chậm rãi tiếp cận Kỷ Thời Vũ. 
 
Cô ta thấy Kỷ Thời Vũ vẫn đang chăm chú ngắm cảnh dưới chân núi liền yên tâm giơ tay lên đẩy về phía trước. 
 
Bên khóe mắt của Kỷ Thời Vũ vẫn khốn chú ý đến Hoàng Mộng Tuyết, sau khi thấy Hoàng Mộng Tuyết ra tay thì bàn tay đang nắm lấy cành cây tùng khô của cô hơi dùng sức, cơ thể cũng nghiêng sang một bên tránh né.
 
Hoàng Mộng Tuyết dồn hết sức ra đẩy Kỷ Thời Vũ nhưng không ngờ bản
 
thân lại vồ hụt. Ngay lập tức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-nhu-nhuoc-khong-the-tu-ganh-vac/3477823/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.