Chương trước
Chương sau
Cô ta thật sự không ngờ là Kỷ Thời Vũ sẽ cứu mình.

Rốt cuộc thì rõ ràng là cô ta muốn đẩy cô xuống vách núi, muốn đẩy cô vào chỗ chết.

Bây giờ ngẫm lại thì chắc là ngay từ lúc đầu Kỷ Thời Vũ đã nhìn ra cô ta không có ý tốt rồi.

Từ lời đề nghị đi leo núi đến chủ động đưa ra ý muốn nghỉ ngơi ở chỗ không có người thì cô đều đã nhìn ra rồi.

Thậm chí ở phía sau, chuyện cô đứng ở bên cạnh vách đá cũng là cố ý đi.

Cố ý đưa lưng về phía cô ta, làm cho cô ta cảm thấy giây phút ấy là một thời cơ rất tốt.

Thật ra thì sao, Kỷ Thời Vũ vẫn luôn ở trong trạng thái đề phòng cao độ. Vào lúc cô ta đẩy cô liền nhích người khiến cô ta đẩy vào không khí, mất trọng tâm rồi rơi xuống vách núi.

Nếu không phải là cành cây kia trùng hợp đỡ lấy cô ta thì bây giờ cô ta đã không ở trong bệnh viện mà là ở trong nhà tang lễ rồi.

Rõ ràng là cô đã nhận ra được mục đích của cô ta rồi mà sao vẫn giả vờ như không biết, hơn nữa còn phóng mồi ra trước chỉ chờ cô ta mắc câu.

Cô biết rõ chỉ cần cô ta vồ hụt liền sẽ rơi xuống vách núi, liền sẽ trở thành bãi thịt nát nhưng Kỷ Thời Vũ vẫn chờ cô ta cắn câu.

Nghĩ như vậy, chút chần chừ mới được sinh ra khi nghe Đái Tĩnh nói rằng Kỷ Thời Vũ đã gọi cứu hộ mới được sinh ra của Hoàng Mộng Tuyết liền biến mất hoàn toàn.

Cô ta mặc kệ là Kỷ Thời Vũ đang ôm mục đích gì khi gọi cứu hộ nhưng tuyệt đối sẽ không đơn thuần là muốn cứu cô ta.

Còn cô ta thì cũng sẽ không bỏ qua cơ hội vô cùng tốt để vu hãm Kỷ Thời Vũ như lúc này đâu.

Cô ta ngã xuống vách núi, cả người bị gãy xương ở nhiều chỗ như vậy chĩnh là sự thật thiên chân vạn xác.

Có ai lại lôi tính mạng của mình ra nói giỡn. Vậy nên chắc chắn là bố mẹ nuôi nhất định sẽ tin tưởng cô ta thôi.

“Nó thấy bộ dáng con ngã xuống nên sợ hãi, vậy nên gọi điện cho cứu hộ, còn nói chuyện của con cho bố mẹ nữa.”

“Nhưng mà Thời Vũ đã nói với chúng ta là con không cẩn thận ngã xuống mà.” Nói xong Đái Tĩnh còn nhìn về phía Kỷ Thời Vũ giống như đang tìm câu trả lời ở chỗ cô.

“Bố mẹ à, con thật sự không có lừa mọi người.” Hoàng Mộng Tuyết khóc sướt mướt mà nói: “Con thật sự không có tự mình ngã xuống. Chỗ đấy cao như thế cơ mà, sao con lại đứng cạnh chỗ đấy được.”

“Thật ra thì con cũng không có ý muốn truy cứu trách nhiệm của em gái.” Hoàng Mộng Tuyết nức nở nói: “Có thể là do chuyện vòng cổ lần trước nên em gái hận con, thế nên trong lúc xúc động mới đẩy con xuống.” - Bạch Phượng x TY T

“Em gái cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, nhất thời xúc động thôi. Em gái cũng không có ý đó, con cũng không có ý muốn trách em gái.”

“Bố mẹ à, con chỉ là muốn nói chuyện này cho hai người để hai người nói cho em gái lần sau không cần làm như thế nữa. Nếu ảnh hưởng đến mạng người thì phải ngồi tù đấy.” Hoàng Mộng Tuyết thấu hiểu lòng người nói.

Nghe thấy vậy Kỷ Thời Vũ không nhịn được mà nở nụ cười lạnh. Hoàng Mộng Tuyết đúng là xảo ngôn thiện biến nha.

Như thế nào? Chuyện cô đẩy cô ta đã là sự thật ván đã đóng thuyền à?

Đái Tĩnh thấy Kỷ Thời Vũ mãi không nói gì nên quay đầu lại nhìn cô, biểu cảm giống như muốn nghe câu trả lời của cô.

Thần sắc của Hoàng Văn Hoa ở bên cạnh cũng trở nên nghiêm khắc lên, ông ấy nói: “Mộng Tuyết à, con yên tâm. Nếu thật sự là Thời Vũ đẩy con xuống vách núi thì bố mẹ nhất định sẽ nghiêm túc xử lí chuyện này. Con và Thời Vũ đầu là con gái của chúng ta, chúng ta sẽ đối xử bình đẳng, làm việc công bằng công chính.”

Còn Đái Tĩnh thì cũng dùng biểu cảm nghiêm túc mà nói với Kỷ Thời Vũ: “Thời Vũ à, con cũng đừng sợ, có cái gì thì con cứ nói cái đấy.”

Kỷ Thời Vũ nhìn thoáng qua ba người sau đấy nhìn về phía Hoàng Mộng Tuyết, không chút khách khí nói: “Hoàng Mộng Tuyết, cô có lừa người khác hay không thì chính cô cũng biết rõ trong lòng, dù sao thì tôi cũng không có đẩy cô.”

Nghe thấy Kỷ Thời Vũ nói xong, Hoàng Mộng Tuyết lại khóc thút tha thút thít, nức nở nói: “Em gái à, chuyện mà em đã làm thì sao em lại không thừa nhận cơ chứ?”

“Hoàng Mộng Tuyết à, cô thật sự sẽ lật ngược phải trái trắng đen nha. Rõ ràng là cô muốn đẩy tôi nhưng bị tôi trốn mất, cô đẩy vào không khí nên tự mình ngã xuống mà.” Kỷ Thời Vũ lạnh nhạt nói.

Quả nhiên là Kỷ Thời Vũ đã sớm biết mục đích của cô ta, hại cô ta bây giờ trở thành cái bộ dạng này. Hoàng Mộng Tuyết oán hận mà cắn chặt răng.

Nhưng kể cả khi cô ta muốn đẩy cô xuống vách núi thì đã sao?

Cô có chứng cứ để chứng minh sao?

Vào lúc khẩn cấp như thế cô còn có thời gian, cô sức để mở điện thoại ra quay video à?

Vu khống như thế thì Đái Tĩnh với Hoàng Văn Hoa sẽ tin sao?

Nhưng mà cô ta khác với cô. Cô ta thật sự đã bị ngã xuống vách núi thế nên dù cho Kỷ Thời Vũ biện giải như thế nào thì cũng không có mức độ đáng tin cao hơn cô ta đâu.

“Em gái à, em đang nói bậy gì đấy? Chuyện chính em là mà em không thừa nhận thì thôi đi lại còn vu hãm chị là gì chứ?” Hoàng Mộng Tuyết giả vờ bày ra vẻ mặt đau lòng mà nhìn về phía Kỷ Thời Vũ.

Kỷ Thời Vũ không chút hoang mang mà nhìn cô ta, nói : “Hoàng Mộng Tuyết à, cô thật sự nghĩ là tôi không có chứng cứ à? Tôi có thể để cô tùy tiện vu hãm bản thân như thế sao?”

“Có chuyện này chắc cô còn chưa biết nhỉ?” Kỷ Thời Vũ cười nói: “Với mấy khu du lịch phong cảnh nổi tiếng như thế này thì để phòng ngừa du khách xảy ra chuyện nên ở trên núi sẽ trang bị rất nhiều máy theo dõi đấy.”

Nghe thấy Kỷ Thời Vũ nói như vậy, biểu cảm đắc ý dào dạt trên mặt Hoàng Mộng Tuyết lập tức biến mất. Sắc mặt cô ta trắng bệch mà nhìn Kỷ Thời Vũ.

“Cô, cô nói cái gì cơ?” Hoàng Mộng Tuyết lắp bắp nói.

Nghe thấy vậy Đái Tĩnh cũng vội vàng nhìn về phía Hoàng Văn Hoa, hỏi: “Văn Hoa à, là như thế hả? Khu du lịch nó theo dõi sao?”

Hoàng Văn Hoa gật đầu khẳng định, đứng nhiên nói: “Ừ, mấy khu du lịch phong cảnh như thế này đều sẽ trang bị theo dõi để phòng ngừa du khách xảy ra chuyện cùng với những tình huống ngoài ý muốn khác nữa.”

Nghe thấy Hoàng Văn Hoa nói như vậy, Hoàng Mộng Tuyết mới biết được là Kỷ Thời Vũ không có lừa cô ta.

Ai, vì sao cô ta không nghĩ đến phương diện này cơ chứ.

Vậy phải làm sao bây giờ? Liệu máy theo dõi có thể vừa vặn quay trúng cô ta không?

Sẽ không, sẽ không đâu. Trên đời này sao lại có nhiều chuyện trùng hợp như thế được.

Bây giờ Hoàng Mộng Tuyết đang liên túc cầu nguyện rằng chỗ cô ta đẩy Kỷ Thời Vũ không có máy theo dõi.

Thấy Hoàng Mộng Tuyết đã cắn câu rồi, Kỷ Thời Vũ liền nhẹ nhàng nói “A” một tiếng: “Cô thật sự không biết à? Đây chính là thường thức đấy.”

“Trùng hợp thế nào mà vị trí của nó khá ẩn nấp nên có khả năng lúc ấy cô đang chú ý xung quanh có người hay không nên đâu có chú ý tới máy theo dõi trên cây đâu nhỉ?” Kỷ Thời Vũ dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Biểu cảm kia giống như đang nói: ‘Sao lại có người ngu như vậy nhỉ? Không cần dùng đầu óc để suy nghĩ thì cũng nghĩ ra nếu thật sự chỗ đấy không có máy theo dõi thì cô nghĩ rằng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô rồi dừng lại tại chỗ đấy sao?’

Hoàng Mộng Tuyết vô cùng nản lòng thoái chí. Đúng thế lấy cái tính cách khôn khéo kia của Kỷ Thời Vũ thì nếu không nắm chắc mười phần thì đâu có thể cố ý đưa lưng về phía cô ta, để cho cô ta đẩy mình đâu.

Kỷ Thời Vũ, cái tên kỹ nữ tâm cơ này!

“Rốt cuộc là tôi nói thật hay người chị gái là cô nói thật thì cứ gọi điện nhân viên khu du lịch đi, bảo bọn họ đưa ra video theo dõi được ghi lại là được rồi.” Kỷ Thời Vũ vẫn vô cũng ung dung nói.

“Đến lúc đấy nhì vào video là rõ ràng hết sự thật thôi.” Cô còn nói bổ sung thêm.

Nói xong, Kỷ Thời Vũ lại nhìn về phía Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa: “Trước đấy thì con có một yêu cầu với bố mẹ thế này. Say khi hai người nhìn thấy video rồi, cũng đắc thấy được chân tướng, nhìn thấy chị gái mưu hại em gái của mình như thế nào thì hai người cũng không thể giống như lần trước, không thể buông tha cho chị gái nhẹ nhàng như thế được.”

“Rốt cuộc thì lần này không giống với lần trước. Lần này chị gái chính là muốn mạng của con mà.” Kỷ Thời Vũ vừa nhìn chằm chằm Hoàng Mộng Tuyết vừa gằn từng chữ một.

Giờ phút này Hoàng Mộng Tuyết đã sợ hãi đến mức không nói nên lời. Cô ta giống như muốn ngăn cản bố mẹ đi xem video nhưng lại không dám nói ra.

Chuyện vòng cổ lần trước đã khiến bố mẹ nuôi thất vọng đối với cô ta rồi. Nếu chuyện lần này được vạch trần hoàn toàn thì cô ta thật sự xong rồi.

So với lần này thì chuyện lần trước chẳng là gì cả, chỉ là lấy trộm đồ với vu oan cho Kỷ Thời Vũ thôi.

Nhưng mà lần này cô ta lại muốn lấy mạng Kỷ Thời Vũ nha.

Bố mẹ nuôi và con gái ruột của mình xã cách nhau mười mấy năm, khó khăn lắm mới nhận lại nhau. Nếu như bọn họ biết rằng cô ta có ý muốn giết chết cô thì liệu có còn bao dung cho cô ta không?

Đừng nói đến chuyện bao dung, nói không chừng dưới sự tức giận bọn họ sẽ đưa cô ta đến đồn cảnh sát với tội danh mưu sát chưa thành.

Không được, tuyệt đối không thể để bố mẹ nuôi nhìn thấy video theo dõi được, tuyệt đối không thể để bọn họ nhìn thấy sự hung ác quyết tuyệt của cô ta khi đẩy Kỷ Thời Vũ được.

Chỉ cần nhìn thấy cảnh lúc đấy chắc chắn bọn họ sẽ muốn giết cô ta mất.

Vậy nên chỉ cần bây giờ cô ta thừa nhận sai lầm thì chắc chắn sẽ tốt hơn so với để cho bọn họ nhìn thấy đoạn video đấy.

Nghĩ đến đây, Hoàng Mộng Tuyết cũng không rảnh để ý đến cơn đau đớn trên người nữa, ra sức cử động cơ thể lăn xuống dưới giường bệnh.

Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa thấy thế thì giật nảy mình.

Hai người muốn tiến lên ngăn cô ta lại nhưng không còn kịp nữa rồi.

Hoàng Mộng Tuyết bùm một cái lăn xuống dưới giường bệnh, cùng với tiếng “Bùm” này còn có cả tiếng kêu thê thảm của Hoàng Mộng Tuyết.

Không thể nghi ngờ điều gì, cô ta rất đau.

Phần thạch cao bác sĩ vừa mới bó cho cô ta chắc cũng đã nứt ra rồi.

Nhưng mà cô ta không để ý được nhiều như thế nữa, không rảnh lo có đau hay không cũng không rảnh lo xương cốt có nứt hay không nữa.

Cô ta chỉ nghĩ muốn dùng sự thê thảm của bản thân để đền bù một chút, nhân tiện thừa nhận luôn sai lầm của bản thân.

“Con làm gì thế hả? Mộng Tuyết.” Đái Tĩnh không thể tin tưởng nổi mà nhìn cô ta, giọng nói run rẩy nói.

“Mẹ, mẹ ơi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, con sai rồi, con sai rồi.” Hoàng Mộng Tuyết cố nén đau đớn, cắn răng, giọng nói run rẩy nói.

“Con làm gì thế hả? Con vừa mới bó thạch cao xong mà lại làm như thế này là lại bị gãy xương đấy.” Đái Tĩnh vừa đau lòng vừa sốt ruột nói.

Hoàng Văn Hoa cũng bị hoảng sợ, mãi đến khi ông ấy phản ứng lại mới lắp bắp nói: “Bố, để bố đi gọi bác sĩ.”

“Bố, bố đừng, bố đừng đi mà.” Hoàng Mộng Tuyết đột nhiên cao giọng nói, bên trong giọng nói còn có chút cảm giác bị xé rách.

Cô ta tuyệt đối không thể để Hoàng Văn Hoa gọi bác sĩ đến. Đến khi bác sĩ đến sẽ đẩy cô ta vào phòng giải phẫu rồi đến khi cô ta ra khỏi phòng giải phẫu thì Kỷ Thời Vũ đã lấy được video từ chỗ khu du lịch rồi, đến lúc đấy thì mọi thứ đều đã muộn.

Nhân lúc này, nhân lúc cô ta thảm như thế này, bố mẹ nuôi vẫn còn đang đau lòng cho cô ta thì cô ta phải nhanh chóng thẳng thắn, nhanh chóng nhận sai sau đấy cầu xin bố mẹ nuôi đừng đi đến khu du lịch lấy video.

“Bố mẹ, Kỷ Thời Vũ nói không sai. Là con, là con muốn đẩy em nó xuống rồi đẩy vào không khí, tự mình ngã xuống vách núi.” Hoàng Mộng Tuyết khàn cả giọng nói.

Đái Tĩnh chẳng thể tưởng tượng nổi mà nhìn Hoàng Mộng Tuyết. Bà ấy ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Thời Vũ, nửa ngày sau mới nghẹn ra được một câu: “Con, con vì cái gì cơ chứ?”

Hoàng Mộng Tuyết khóc lóc thảm thiết nói: “Con, con cũng không biết nữa. Lúc đấy con có cảm giác như không thể khống chế được chính mình. Tuy là con chán ghét Kỷ Thời Vũ, tuy là con sợ hãi hai người sẽ vì nó mà không cần con nữa thế nhưng mà con cũng không có hận nó đến mức muốn mạng nó mà.”

“Nhưng mà, bản thân con không chịu khống chế, không chịu khống chế mà muốn giết Kỷ Thời Vũ. Cái ý tưởng này cứ chiếm lấy cả đầu con sau đấy con nghĩ ra một cách tốt để giết nó, vào lúc leo núi thì đẩy nó khiến cho nó ngã từ trên núi xuống.”

“Trời ơi, Hoàng Mộng Tuyết, từ lúc nào mà con lại biến thành cái dạng này cơ chứ.” Đái Tĩnh che miệng lại, nước mắt lưng tròng, khó có thể tin được mà nói.

Một người lớn như bà ấy còn không có độc ác như vậy mà Mộng Tuyết chỉ mới là một đưa trẻ thì sao lại biến thành như thế chứ.

Muốn mạng người, lại còn là mạng của con gái ruột của bà ấy nữa chứ.

“Mẹ, bố, bây giờ con biết sai rồi. Mọi người phạt con như thế nào cũng được, chẳng sợ mọi người đuổi con ra khỏi nhà họ Hoàng thì con cũng không có câu oán hận thế nhưng con cầu xin mọi người, cầu mọi người đừng đi đến khu du lịch lấy video, cầu xin mọi người, cầu xin mọi người mà.” Hoàng Mộng Tuyết cắn răng, chịu đựng cơn đau nói.

Kỷ Thời Vũ nhìn thấy trên trán Hoàng Mộng Tuyết chảy ra từng giọt mồ hôi, không biết là do đau hay là bị dọa nữa.

Cô đứng ở một bên, trước sau vẫn không có chút biểu cảm mà nhìn Hoàng Mộng Tuyết, đối với thảm trạng bây giờ của Hoàng Mộng Tuyết cũng hoàn toàn thờ ơ.

Rốt cuộc thì đây cũng là do cô ta gieo gió gặt bão thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.