Sau khi phát video, Đái Tĩnh chưa kịp lấy lại tinh, Hoàng Mộng Tuyết đã vội vàng mở miệng giải thích.
“Không phải, mẹ, mẹ nghe con giải thích, con là lấy lại vòng cổ từ tay Kỷ Thời Vũ, sau đó cất vào trong hộp trang sức.” Hoàng Mộng Tuyết sốt ruột giải thích.
Nghe được Hoàng Mộng tuyết giải thích, Đái Tĩnh hoài nghi nhìn cô.
Giờ phút này trong mắt Đái Tĩnh không còn tín nhiệm Hoàng Mộng Tuyết.
Kỷ Thời Vũ bất đắc dĩ mà lắc đầu, cười nói: “Hoàng Mộng Tuyết, bản lĩnh trợn mắt nói dối của cậu thật là cao siêu.”
“Vậy tôi đây khiến cho cậu hoàn toàn hết hy vọng.” Cô mở ra đoạn ghi âm, nội dung ghi âm là cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô Hoàng Mộng Tuyết.
Chỉ từ cuộc trò chuyện này, có thể thấy Hoàng Mộng Tuyết nói dối hết lần này đến lần khác.
Khóe miệng Kỷ Thời Vũ câu lên, nói: “Không nghĩ tới đúng chứ, tôi không chỉ quay video, còn ghi âm nữa.”
“Mẹ, con…..” Hoàng Mộng Tuyết rũ đầu xuống.
“Cho nên, là con trộm vòng cổ và khuyên tai của mẹ, sau đó nhét dưới giường Thời Vũ?” Trong giọng nói Đái Tĩnh lộ vẻ khó tin.
Đái Tĩnh càng nghĩ càng không thể tưởng tượng.
Đồng thời bà cũng suy nghĩ cẩn thận lại chỗ không thích hợp vừa rồi.
“Khó trách vừa rồi con nói Thời Vũ lấy vòng cổ của mẹ, mẹ còn thấy có chỗ nào không đúng, lúc trước mẹ chỉ hỏi con có thấy Thời Vũ vào phòng mẹ không, lại không đề cập tới việc mẹ bị mất vòng cổ, làm sao mà con biết được? Còn nói đến thuận miệng như thế.” Đái Tĩnh nói.
“Hóa ra đều là con dở trò quỷ.” Đái Tĩnh tức giận trợn mắt nhìn Hoàng Mộng Tuyết.
“Con thân làm chị lại không cố gắng chiếu cố em gái, ngược lại còn vu oan hãm hại em gái.” Đái Tĩnh vô cùng đau đớn nói, “Mộng Tuyết, sao con lại biến thành như vậy hả, con thật làm mẹ quá thất vọng.”
Nghe Đái Tĩnh nói những lời này, sắc mặt Hoàng Mộng Tuyết càng thêm không có huyết sắc.
Mấy năm kia khi vừa tới Hoàng gia, cô ta sợ nhất là khi Đái Tĩnh nói những lời này— con làm mẹ quá thất vọng rồi.
Chỉ cần Đái Tĩnh nói những lời này với cô ta, y như là đưa ra tối hậu thư cho cô ta, nếu cô ta làm cho mẹ nuôi thất vọng, cô ta sẽ bị bỏ rơi, trở về trại trẻ mồ côi không có hy vọng kia.- Đọc truyện miễn phí tại TY T
Chuyện tới nước này, Hoàng Mộng Tuyết mới chân chính thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Hiện giờ ba mẹ nuôi đã tìm lại được con gái ruột, cô ta cũng đã thành niên, cho dù Đái Tĩnh có đuổi cô ta ra khỏi nhà, cũng không tính là bỏ rơi, không nuôi cô ta nữa.
Bây giờ cô ta đã quen với việc ở trong nhà họ Hoàng, duỗi tay chờ cơm tới miệng nếu để cô ta tự tay kiếm sống thì nói dễ hơn làm.
Không, không phải là một việc dễ dàng, nếu một người đã quen sống một cuộc sống giàu sang phú quý thì làm sao có thể chấp nhận được cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai.
Nghĩ vậy, chân Hoàng Mộng Tuyết nhũn hết cả ra.
Sau đó “Bụp” một tiếng, cô ta quỳ xuống trước mặt Đái Tĩnh.
Hành động này của Hoàng Mộng Tuyết, không chỉ làm Đái Tĩnh hoảng sợ, Kỷ Thời Vũ bên cạnh cũng sợ không kém.
Đái Tĩnh cau mày, “Con làm cái gì vậy?”
“Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi.” Hoàng Mộng Tuyết thở than khóc lóc nói.
“Con chỉ là sợ hãi, sợ mẹ có em gái rồi liền không cần con nữa, cho nên, cho nên….” Hoàng Mộng Tuyết muốn nói lại thôi.
Kỷ Thời Vũ lạnh lùng cười một tiếng, “Cho nên cậu mới vu oan hãm hại tôi?”
Đái Tĩnh tức giận cực độ, mở miệng trách cứ: “Con nói lời này là có ý gì, chẳng lẽ con phạm sai lầm, phải bắt em gái con gánh chịu hậu quả, còn muốn mẹ chỉ trích em gái con sao?”
“Con không có ý này, thật xin lỗi, con sai rồi, là con sai.” Hoàng Mộng Tuyết rũ đầu, nước mắt rơi tí tách trên sàn nhà.
Kỷ Thời Vũ lạnh mặt nhìn Hoàng Mộng Tuyết khóc sướt mướt, không biết là cô ta đang diễn hay thật sự biết sai rồi.
“Mẹ, mẹ phạt con thế nào cũng được, chỉ cần mẹ không đuổi con đi mà mẹ.” Hoàng Mộng Tuyết khóc lóc nói.
Dù sao Hoàng Mộng Tuyết cũng là con gái nuôi bà nuôi dạy bao nhiêu năm nay, hai người tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng có tình cảm mười mấy năm.
Đái Tĩnh thấy cô ta quỳ xuống như vậy, trong lòng có sự không nỡ.
Nhưng nạn nhân của chuyện này lại là Kỷ Thời Vũ, bởi vì Hoàng Mộng Tuyết châm ngòi, suýt chút nữa bà đã không tin Thời Vũ, nghĩ vậy bà càng tức giận thêm.
“Người con cần xin lỗi không chỉ có mỗi mẹ, còn có em gái con nữa.” Đái Tĩnh tức giận nói.
Hoàng Mộng Tuyết gục đầu, tức giận cắn chặt răng.
Sau đó khóc nói xin lỗi với Kỷ Thời Vũ: “Em gái, chị sai rồi, chị không nên trộm đồ rồi vu oan cho em, em đánh chị mắng chị đều được, cầu xin em tha thứ cho chị.”
Đái Tĩnh thấy Hoàng Mộng Tuyết xin lỗi rất chân thành, bà quay đầu nhìn Kỷ Thời Vũ, biểu tình kia như muốn nói chị gái con biết sao rồi.
Kỷ Thời Vũ cười lạnh một tiếng rất nhỏ không dễ phát hiện được, sau đó nói, “Được rồi, xem như cậu là chị gái của tôi, tôi tha thứ cho cậu đó.”
Đái Tĩnh nhìn Kỷ Thời Vũ, nở nụ cười hài lòng.
Sắc mặt bà đổi ngay tức khắc, quay đầu nhìn về phía Hoàng Mộng Tuyết, nghiêm khắc nói: “Còn không mau đứng lên.”
Hoàng Mộng Tuyết đưa tay lau nước mắt, gật đầu nói: “Cảm ơn mẹ, cảm ơn em gái.”
“Trước lúc khai giảng, con không được đi ra ngoài, ở nhà xem lại bản thân đi, biết chưa?” Thanh âm Đái Tĩnh nghiêm khắc.
Nghe vậy, Hoàng Mộng Tuyết liên tục gật đầu, chỉ cần không đuổi cô ta đi, muốn cô ta làm cái gì đều được.
Kỷ Thời Vũ nhìn thoáng qua Hoàng Mộng Tuyết, cảm thấy hình phạt này quá ôn hòa.
Kỷ Thời Vũ cảm thấy chán nản, đang định quay về phòng mình yên tĩnh một chút.
Bỗng nhiên Đái Tĩnh giữ tay cô lại.
Biểu tình bà có chút kỳ quái, bà ấy cầm chặt tay cô, cùi đầu hồi lâu, âm thanh run rẩy: “Thời Vũ, mẹ xin lỗi con.”
Kỷ Thời Vũ sửng sốt, nghĩ thầm, Đái Tĩnh xin lỗi cô làm gì.
“Vì mẹ không đủ tín nhiệm con, mẹ xin lỗi, Thời Vũ, con đừng giận mẹ nha con.” Đái Tĩnh vuốt ve mu bàn tay cô nói.
Kỷ Thời Vũ lại lần nữa ngơ ra, hóa ra bà đang xin lỗi chuyện này.
Chỉ là, từ đầu đến cuối cô không có tức giận.
“Mẹ Hoàng, con không giận.” Kỷ Thời Vũ nhấp miệng nói.
Nghe Kỷ Thời Vũ nói thế, Đái Tĩnh ngẩng đầu, trong mắt lập lòe nước mắt.
“Không tức giận, không tức giận là tốt rồi.” Bà ấy nói.
Nói xong, bà lại lầm bầm như khen cô: “Đứa trẻ ngoan, đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Không đợi Kỷ Thời Vũ mở miệng, Đái Tĩnh lại nói: “Lần này mẹ không tín nhiệm con, là mẹ không tốt, lần sau nhất định mẹ sẽ tin tưởng con.”
Từ ý trên mặt chữ của Đái Tĩnh, Kỷ Thời Vũ nhanh chóng nhận ra bà đang áy náy.
Cô nhấp môi, ngẩng đầu trấn an xoa mu bàn tay Đái Tĩnh.
Xem như đáp lại lời bà.
Lại nói tiếp, cô còn chưa tức giận Hoàng Mộng Tuyết nữa là.
Cụ thể vì cái gì cô cũng không rõ, khả năng do cô biết trước thiết lập nhân vật của Hoàng Mộng Tuyết, cho nên biết cô ta nhất định sẽ làm ra chuyện xấu.
Cũng có thể vì cô đã thức tỉnh, với tâm thái xem Hoàng Mộng Tuyết như một level trong trò chơi nhất định phải thắng, tựa như vượt ải trong trò chơi.
Người chơi nào sẽ đi tức giận với một NPC chơi xấu trong trò chơi chứ?
Kỷ Thời Vũ vừa nghĩ vừa gật đầu, xem đó như một lý do.
Buổi chiều, Kỷ Thời Vũ về Kỷ gia.
Sau khi trở về Kỷ gia, cô mới cảm thấy ở nhà mình là thoải mái nhất.
Trên đường trở về, cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ phát ngốc.
Đái Tĩnh tin lý do để châm ngòi của Hoàng Mộng Tuyết, lúc bà ấy trách cứ cô, khi ấy ngoại trừ kinh ngạc ra cô chẳng có cảm xúc nào khác.
Hoàn toàn không có cảm giác mất mát, đau lòng khi người thân không hề tin tưởng mình.
Sau đó cô cẩn thận ngẫm lại, à, hóa ra ở trong lòng cô, cô chưa từng xem Hoàng Văn Hoa cùng Đái Tĩnh như người thân.
Có lẽ đây chính là không có kỳ vọng thì sẽ không có mất mát đi.
Bởi vì nếu là ba mẹ Kỷ hay Kỷ Vân Thần, nếu có người nào không tin hoặc nghi ngờ cô, cô sẽ càng buồn hơn là kinh ngạc.
Cũng đúng, trong lòng Đái Tĩnh chỉ coi cô như người có quan hệ huyết thống và lòng hổ thẹn của bà ấy mà thôi.
Bởi vì, cho dù là ba mẹ Kỷ hay Kỷ Vân Thần, khi nghe người khác vu oan cô trộm đồ, nhất định sẽ không tin.
Không chỉ có không tin, nếu là Kỷ Vân Thần nghe được, nói không chừng còn sẽ đánh người đó.
Nếu người nói là nam sinh.
Nghĩ vậy, trong lòng Kỷ Thời Vũ không tiếng động mà bật cười.
Không quá mấy ngày, Đái Tĩnh nhắn tin cho cô qua Wechat, mời cô tới Hoàng gia ở hai ngày, bà ấy và ba Hoàng đều nhớ cô.
Lần này, Kỷ Thời Vũ không sảng khoái đáp ứng như trước đây.
Mà lựa chọn không trả lời tin nhắn.
Có lẽ Đái Tĩnh thấy Kỷ Thời Vũ chậm chạp không phản hồi bà, qua ba tiếng, bà gọi điện thoại tới đây.
Điện thoại thông, đầu tiên Đái Tĩnh hàn huyên cùng cô một lát, hỏi cô ăn cơm chưa, gần đây có đi ra ngoài chơi hay không. Hàn huyên được một lúc, Đái Tĩnh vào thẳng chủ đề, dò hỏi Kỷ Thời Vũ có thấy tin nhắn bà nhắn tới không.
Kỷ Thời Vũ chọn nói dối, nói cô chỉ mới nhìn thấy đây.
Ngay sau đó Đái Tĩnh liền hỏi cô khi nào qua Hoàng gia, để bà cùng ba Hoàng đi đón.
Kỷ Thời Vũ nghĩ ngợi xong vẫn từ chối, nói qua mấy ngày lại nói, lý do từ chối sứt sẹo, nói thân thể mình mấy ngày nay không được khỏe.
Đái Tĩnh nghe cô nói trong người không thoải mái, vội vàng quan tâm hỏi vì sao.
Không có biện pháp, Kỷ Thời Vũ chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói dối, nói cô bị cảm mạo, hơi đau đầu.
Vừa nghe Kỷ Thời Vũ nói bị cảm mạo, Đái Tĩnh rất khẩn trương, sau đó nói chờ bà cùng ba Hoàng tới Kỷ gia thăm hỏi.
Kỷ Thời Vũ nhanh chóng cự tuyệt, liên thanh nói: “Không cần, không cần, chỉ là cảm mạo thôi, con uống thuốc nên đã đỡ hơn rồi. Chỉ là tinh thần không được tốt lắm, muốn được nằm ở nhà nghỉ ngơi, con không muốn đi đâu hết.”
Lần này Đái Tĩnh nghe ra ý tứ Kỷ Thời Vũ không muốn tới Hoàng gia.
Tuy không rõ nguyên do, nhưng bà ấy cũng không bức hỏi Kỷ Thời Vũ.
Chỉ có thể mất mát mà quan tâm Kỷ Thời Vũ vài câu, sau đó cô đơn cúp điện thoại.
Kỷ Thời Vũ cũng không biết vì sao cô lại cự tuyệt Đái Tĩnh, vì sao lại không muốn tới Hoàng gia?
Dù sao, trong lòng cô vẫn không muốn đi.
Nếu là tức giận lần trước Đái Tĩnh nghi ngờ cô, vậy thì cung phản xạ cô chắc chắn quá dài.
Kỷ Thời Vũ nghĩ thầm.
Có lẽ không phải đâu, cô nghĩ vậy.
Thời điểm mẹ Kỷ ra rót nước, thấy một mình Kỷ Thời Vũ ngồi trên sofa thơ thẩn.
Bà ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, 10 giờ tối, rót một ly nước cho Kỷ Thời Vũ, sau đó bưng hai ly nước đi ra sofa, đưa một ly nước cho Kỷ Thời Vũ.
“Con sao vậy? Sao ngồi ở đây ngây ngốc một mình thế?” Mẹ Kỷ hỏi.
Kỷ Thời Vũ tiếp lấy ly nước, cười cười nhìn mẹ Kỷ: “Dạ không có gì.”
“Tới Hoàng gia ở vài lần, hẳn là bây giờ cũng quen dần rồi chứ?” Mẹ Kỷ lại hỏi.
Kỷ Thời Vũ chậm rãi gật đầu, “Chắc là vậy.”
Mẹ Kỷ cười hai tiếng: “Sao lại chắc là như vậy?”
Kỷ Thời Vũ cầm ly nước uống một ngụm, nói: “Bọn họ đối với con khá tốt, một hai phải đưa con đi trung tâm mua sắm mua này mua kia, trong lòng con cảm thấy gánh nặng, không muốn nhận, luôn cự tuyệt mãi, sau này họ mới không mua nữa.”
“Lúc ở chung với nhau, mọi người đều rất câu nệ, đặc biệt là mẹ Hoàng sợ chọc con không vui, cho nên thời thời khắc khắc đều cẩn thận.” Kỷ Thời Vũ tiếp tục nói.
“Vậy à.” Nghe Kỷ Thời Vũ kể, mẹ Kỷ có hơi ngoài ý muốn, nhưng bà lại cảm thấy có lý.
Suy cho cùng xa cách mười mấy năm, hơn mười năm xa cách không thể một sớm một chiều hàn gắn được.
“Không sao đâu, từ từ bồi dưỡng tình cảm, ở chung một thời gian dài, chậm rãi thân quen thôi.” Mẹ Kỷ hiền từ trấn an cô.
Kỷ Thời Vũ gật đầu, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.
Cô suy nghĩ một lúc, bắt đầu với một giả thuyết: “Mẹ ơi, con muốn hỏi mẹ một điều.”
Mẹ Kỷ mỉm cười nhìn cô: “Con hỏi đi.”
“Nếu.” Kỷ Thời Vũ nói: “Nếu có người nói con trộm đồ, mẹ có tin không?”
“Đương nhiên mẹ không tin rồi.” Mẹ Kỷ không chút nghĩ ngợi nói.
Dứt lời, mẹ Kỷ nhạy bén như nhận ra điều gì, bổ sung nói: “Mẹ đương nhiên sẽ không tin, bởi vì mẹ quá hiểu tính con, sao con có thể đi trộm đồ được.”
“Nhưng cái người nói con trộm đồ kia, nhất định họ có lý do nên mới nói con như vậy, có lẽ là có hiểu lầm nào đó, cũng có thể là có ly do khác, mẹ sẽ nghĩ cách điều tra rõ ràng.” Mẹ Kỷ nói.
Lời này của mẹ Kỷ làm Kỷ Thời Vũ thông suốt.
Đúng vậy, Đái Tĩnh chỉ mới ở chung có bao lâu đâu, căn bản bà ấy không hiểu tính cách cô thế nào.
Hơn nữa nhân thiết nữ phụ ác độc của Hoàng Mộng Tuyết, cho dù theo cô thủ đoạn của Hoàng Mộng Tuyết cực kỳ vụng về, nhưng cũng chống không lại bối cảnh nguyên tác, tức là khi nữ phụ ác độc hãm hại cô, các vai phụ khác chắc chắn sẽ tin tưởng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]