Chương trước
Chương sau
Dì Trương nhặt chiếc vòng cổ và khuyên tai bằng ngọc bích giấu dưới khăn trải giường lên, đưa lại cho Đái Tĩnh rồi hỏi: “Phu nhân, đây có phải là chiếc vòng cổ và khuyên tai mà bà bị mất không?”

Đái Tĩnh cầm lấy chiếc vòng cổ và hoa tai không gật đầu cũng không lắc đầu, lúc này trong bà chỉ có cảm giác hư ảo như một giấc mơ.

Đái Tĩnh nhìn chiếc vòng cổ và khuyên tai trên tay, tâm tình bỗng trở nên phức tạp, vừa tức giận vừa đau lòng.

Điều khiến bà tức giận chính là con gái ruột của bà thế nhưng lại làm loại chuyện không lên được mặt bàn như này, đau lòng hơn là con gái ruột không được dạy dỗ bên cạnh mình, bị người khác dạy thành như vậy, đạo đức làm người cơ bản cũng không có, thậm chí còn bắt đầu ăn trộm đồ của người ta.

Dì Trương sửa sang lại khăn trải giường, bắt đầu lẩm nhẩm: “Phu nhân bị mất vòng cổ cùng khuyên tai, không phải là bị Kỷ tiểu thư lấy đi đó chứ.”

Đái Tĩnh đột nhiên nhìn về phía dì Trương, thần sắc nghiêm túc nói: “Dì Trương, cho đến khi tôi điều tra rõ chuyện này, dì không được nói cho bất cứ ai, dì biết chưa?”

Dì Trương rất ít khi thấy phu nhân lộ ra biểu tình nghiêm túc, có chút bị dọa sợ.

Thần sắc dì Trương khẩn trương, vội vàng nói: “Dạ, phu nhân, tôi tuyệt đối không nói cho bất cứ ai.”

Sau khi tiễn dì Trương đi, Đái Tĩnh một mình trốn trong phòng, suy nghĩ một hồi liền gọi Hoàng Mộng Tuyết.

Mộng Tuyết và Thời Vũ trạc tuổi nhau, hai người nhìn có vẻ khá thân thiết, có lẽ con bé sẽ biết được điều gì đó.

“Mẹ, mẹ tìm con có gì sao?” Hoàng Mộng Tuyết vào phòng Đái Tĩnh, thanh âm sợ hãi.

Thấy Hoàng Mộng Tuyết, nhất thời Đái Tĩnh không biết mở miệng như thế nào.

Bà nghĩ một lúc rồi nói: “Mộng Tuyết, con có nhìn thấy Thời Vũ vào phòng mẹ không?”

“Vào phòng mẹ?” Hoàng Mộng Tuyết lẩm bẩm nói.

Cô ta trầm ngâm trong chốc lát, lát sau làm bộ như nhớ tới cái gì nói: “Con nhớ rồi, hình như có ạ.”- Đọc truyện miễn phí tại TY T

“Có một lần, lúc con xuống lầu, nhìn thấy em gái đi vào phòng ngủ chính, lúc ấy con còn có chút buồn bực, ngày đó vừa vặn ba mẹ đi ra ngoài, hẳn là không phải có việc tìm hai người. Sau đó mãi mà con không thấy em ấy ra ngoài, liền đi theo vào xem sao, kết quả….” Hoàng Mộng Tuyết muốn nói lại thôi.

“Kết quả cái gì?” Đái Tĩnh vội vàng hỏi.

Hoàng Mộng Tuyết biểu hiện ra vẻ mặt khó xử: “Kết quả con thấy em gái đang lục lọi ngăn kéo tủ của mẹ.”

“Lục ngăn kéo tủ của mẹ?” Tim Đái Tĩnh tức khắc chùng xuống, sắc mặt rất khó coi.

Hoàng Mộng Tuyết gật đầu: “Vâng, lúc ấy con còn cảm thấy kỳ quái, liền đi tới, con hỏi em ấy đang làm gì.”

“Em ấy cầm vòng cổ ngọc bích mẹ hay đeo lên, nói cái gì thật là đẹp mắt, sau đó em ấy còn đưa vòng cổ cho con xem, hỏi con cái vòng cổ này có đẹp hay không.” Hoàng Mộng Tuyết nói.

“Thật sao?” Đái Tĩnh có chút không thể tin được.

Hoàng Mộng Tuyết cẩn thận gật đầu, cũng nói: “Dạ.”

“Sau đó thi sao?” Đái Tĩnh lại hỏi.

“Sau đó, con nói với em ấy, đây là đồ của mẹ, bây giờ ba mẹ không có ở nhà, kêu em ấy không được động chạm linh tinh đồ của mẹ, như vậy không tốt.” Hoàng Mộng Tuyết trả lời.

“Lúc ấy bộ dạng em gái còn không cao hứng, nói cái gì của ba mẹ tôi cũng là của tôi.” Hoàng Mộng Tuyết nói.

Nghe được lời này, Đái Tĩnh nhịn không được siết chặt nắm tay, lạnh giọng dò hỏi: “Con bé thật sự đã nói như vậy sao?”

Hoàng Mộng Tuyết lại gật đầu trả lời “Dạ”.

Đái Tĩnh tức giận đến đấm một phát lên giường.

Hoàng Mộng Tuyết thấy bộ dáng này của Đái Tĩnh, rũ đầu xuống, nhịn không được mà cong khóe môi.

Thật lâu sau, Đái Tĩnh thở dài một hơi, hữu khí vô lực nói: “Được rồi, Mộng Tuyết, con về phòng trước đi.”

Hoàng Mộng Tuyết đi ra khỏi phòng ngủ chính, khóe miệng kìm nén không được mà giương lên.

Kỷ Thời Vũ, mày chờ đó, lần sau mày tới nhất định mày chết chắc.

Hoàng Mộng Tuyết xem nhẹ sự áy náy và muốn đền bù của Đái Tĩnh cho Kỷ Thời Vũ, chờ khi Kỷ Thời Vũ lại đến Hoàng gia, Đái Tĩnh thế nhưng lựa chọn nhắm một mắt mở một mắt, không đề cập đến vấn đề này.

Như thế, Hoàng Mộng Tuyết sao có thể nhịn được.

Quá tam ba bận, Đái Tĩnh có thể nhịn Kỷ Thời Vũ một hai lần, khi Kỷ Thời Vũ trộm đồ trang sức của bà lần thứ ba mà không ăn năn, liệu bà có tiếp tục làm ngơ không?

Hoàng Mộng Tuyết quyết định chờ đến khi vợ chồng Đái Tĩnh ra ngoài, lại trộm đồ từ hộp trang sức của Đái Tĩnh sau đó nhét phía dưới khăn trải giường của Kỷ Thời Vũ.

Sau khi Đái Tĩnh cùng Hoàng Văn Hoa rời khỏi đây, Hoàng Mộng Tuyết rón ra rón rén đẩy cửa đi ra ngoài.

Từ phòng ngủ của cô ta tới phòng ngủ chính, vừa vặn đi ngang qua phòng Kỷ Thời Vũ. Giờ phút này cửa phòng Kỷ Thời Vũ đóng chặt, giống như bình thường, vào lúc này không phải cô đang chơi điện thoại thì chính là đọc tiểu thuyết.

Hoàng Mộng Tuyết tay chân nhẹ nhàng mà đi đến phòng ngủ chính.

Lúc này Kỷ Thời Vũ đọc xong một quyển tiểu thuyết, nhìn chằm chằm của phòng phát ngốc.

Cô nhìn thấy một cái bóng đi ngang qua trước cửa cô, thân ảnh kia cố tình thả nhẹ bước chân, như là sợ người khác phát hiện.

Kỷ Thời Vũ tức khắc cảnh giác, đây là ăn trộm vào nhà sao?

Mấy tên ăn trộm đều rón rén như vậy, bây giờ đang là ban ngày ban mặt, không phải đêm hôm khuya khoắt, người bình thường sao có thể đi như vậy được.

Thân ảnh kia đi ngang qua một lát, Kỷ Thời Vũ cũng nhẹ tay nhấc chân mà đi đến trước cửa phòng ngủ.

Trong phòng ngủ có trải thảm, sàn nhà bên ngoài được làm bằng gỗ, cô cố ý không mang dép, chỉ mang vớ đi trên đất, một chút thanh âm phát ra cũng không có.

Cô cẩn thận kéo cửa phòng ra, vừa thò đầu ra ngoài thì thấy vậy mà lại là Hoàng Mộng Tuyết.

Cái này làm cô có chút ngoài ý muốn.

Theo sau Hoàng Mộng Tuyết nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ chính, vẫn rón rén đi vào.

Kỷ Thời Vũ nhướng mày, nghĩ thầm động tác này của Hoàng Mộng Tuyết có khác gì mấy tên trộm đâu.

Để thỏa lòng hiếu kỳ, Kỷ Thời Vũ cũng nhẹ tay nhẹ chân đi theo xem.

Cô tránh ở bên khung cửa phòng ngủ, trộm liếc mắt vào trong, phát hiện Hoàng Mộng Tuyết đang lục lọi hộp trang sức của Đái Tĩnh.

Kỷ Thời Vũ không chút suy nghĩ, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, đưa camera điện thoại di động nhắm ngay Hoàng Mộng Tuyết ở trong phòng ngủ chính, sau đó bắt đầu quay video.

Bên này, Hoàng Mộng Tuyết hết sức chăm chú trộm đồ, hoàn toàn không nhận thấy Kỷ Thời Vũ núp ở cửa.

Hoàng Mộng Tuyết chọn ra từ trong hộp trang sức, lấy một thứ đắt tiền nhất, sau đó vu oan hãm hại Kỷ Thời Vũ.

Trang sức của Đái Tĩnh không ít, những món tương đối quý trọng bà đều cất trong két sắt, trang sức trong hộp chỉ là mấy vòng cổ, khuyên tai có giá trị từ mười mấy đến mấy mươi vạn thôi.

Thật ra Hoàng Mộng Tuyết đối với giá trị trang sức không mấy hiểu biết, cô ta chỉ chọn ra vòng cổ kim cương nhìn vào rất đắt tiền.

Cô ta cầm vòng cổ kim cương trên tay, cẩn thận đóng hộp trang sức lại, đang chuẩn bị rón rén rời đi, vừa ngẩng đầu liền thấy Kỷ Thời Vũ cầm di động đứng núp ở cửa.

Hoàng Mộng Tuyết sợ tới mức cả người cứng đờ.

Kỷ Thời Vũ thấy mình bị cô ta phát hiện, nhấn phím tạm dừng quay video, ngược lại lặng lẽ mở ghi âm.

“ y, cậu làm cái gì vậy ta?” Kỷ Thời Vũ cười đến giảo hoạt, hỏi.

“Em, em ở đây từ khi nào?” Sắc mặt Hoàng Mộng Tuyết trắng bệch, lắp bắp hỏi.

“Từ lúc cậu bắt đầu lục hộp trang sức.” Kỷ Thời Vũ thản nhiên nói.

“Em, em vừa cầm di động sao?” Hoàng Mộng Tuyết lại hỏi.

Kỷ Thời Vũ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vừa rồi em đã quay video lại?” Hoàng Mộng Tuyết chần chờ nói.

Kỷ Thời Vũ lập tức phủ nhận, “Không có, tôi đang chuẩn bị quay, bị cậu phát hiện mất rồi.”

“Chắc là em hiểu lầm rồi, chị không có trộm đồ, là mẹ quên lấy vòng cổ, mẹ kêu chị đi lấy vòng cổ cho mẹ.” Hoàng Mộng Tuyết chột dạ giải thích.

Khóe miệng Kỷ Thời Vũ câu lên, cười cười, “Tôi cũng chưa nói cậu trộm đồ, cậu chột dạ làm gì.”

Lúc này Hoàng Mộng Tuyết mới phản ứng lại, có chút tức giận nhìn Kỷ Thời Vũ.

“Cái này của cậu gọi là gì ha, lạy ông tôi ở bụi này?” Kỷ Thời Vũ cười nói.

“Em nói bậy gì đó, chị nào có chột dạ, chị nào có lạy ông tôi ở bụi này.” Hoàng Mộng Tuyết có chút tức giận, vội vàng buông vòng cổ chuẩn bị đi.

Kỷ Thời Vũ thấy thế, còn nói thêm: “Ấy, không phải vừa rồi cậu nói mẹ Hoàng nhờ cậu lấy vòng cổ sao, sao lại bỏ xuống rồi, không cần nữa à?” Nói, trên mặt Kỷ Thời Vũ lộ ra nụ cười nhìn thấu tất cả.

Hoàng Mộng Tuyết nhìn Kỷ Thời Vũ lại nhìn hộp trang sức, hoàn cảnh như cưỡi lên lưng cọp không dễ leo xuống.

Nếu cô ta không nói lấy vòng cổ, khẳng định Kỷ Thời Vũ kia sẽ nghi ngờ, nhất định cô sẽ cảm thấy cô ta nói dối, nói không chừng còn sẽ nói chuyện này cho Đái Tĩnh biết.

Nhưng nếu tiếp tục giằng co đi xuống, vợ chồng Đái Tĩnh lập tức trở về, như vậy càng nói không rõ.

Đang lúc cô ta không biết phải làm thế nào, Đái Tĩnh đột nhiên xuất hiện phía sau hai người.

“Mộng Tuyết, Thời Vũ, hai đứa đang làm cái gì đó?” Đái Tĩnh cau mày nhìn hai người.

Vì sao Mộng Tuyết lại ở trong phòng bà? Hơn nữa hộp trang sức còn mở ra? Thời Vũ sao lại đứng ở cửa?

Bà thập phần khó hiểu.

Thật ra, chiều này Đái Tĩnh cố ý đi theo Hoàng Văn Hoa ra ngoài, bà muốn xem một chút Kỷ Thời Vũ có tái phạm sai lầm “Ăn cắp” này hay không.

Cho nên, bà đi ra ngoài không bao lâu, nhanh chóng lái xe trở về.

Nếu đúng như Mộng Tuyết nói, ở thời điểm bọn họ đều đi ra ngoài, Thời Vũ sẽ trộm vào phòng bà, như vậy lần này bà và chồng cùng đi ra ngoài, cô chắc chắn sẽ còn làm như vậy.

Để xua tan sự lo lắng của Thời Vũ, trước khi ra khỏi nhà, bà còn cụ thể giải thích rằng mình sẽ ra ngoài rất lâu, có lẽ là ba bốn tiếng.

Nhưng bà không nghĩ tới, lúc bà trở về lại thấy một màn như vậy.

Hoàng Mộng Tuyết thấy Đái Tĩnh đột nhiên trở lại, căn bản sắc mặt đã hòa hoãn một ít nhanh chóng trắng bệch.

Sau khi phản ứng lại, cô ta chạy đến trước mặt Đái Tĩnh, đánh đòn phủ đầu Kỷ Thời Vũ trước.

“Mẹ, em gái lại muốn trộm vòng cổ của mẹ, bị con bắt gặp, con nhanh chóng trả về lại chỗ cũ.” Hoàng Mộng Tuyết nói với tốc độ cực nhanh, giống như sợ nói chậm sẽ cho Kỷ Thời Vũ cơ hội giải thích.

Đái Tĩnh nhìn Hoàng Mộng Tuyết, lại nhìn Kỷ Thời Vũ, không vội vã mở miệng.

Bởi vì giờ phút này bà nhận thấy có chỗ không thích hợp, nhưng nhất thời lại nghĩ ra chỗ nào không thích hợp.

Kỷ Thời Vũ nghe Hoàng Mộng Tuyết nói xong, nhướng mày, nghĩ thầm Hoàng Mộng Tuyết đúng là ngu xuẩn, nói chuyện đều không dùng đầu óc.

Cô lại không phải người câm, như thế nào mặc cho cô ta vu hãm.

“Thời Vũ, từ khi nào mà con học được hành vi ăn cắp như vậy, quá tam ba bận, hai lần trước con trộm đồ mẹ đều mắt nhắm mắt mở tha cho con, mẹ không nghĩ tới con lại phạm phải lần thứ ba.” Đái Tĩnh lạnh mặt, nghiêm khắc trách cứ.

Đối mặt với sự trách cứ của Đái Tĩnh, Kỷ Thời Vũ sửng sốt, làm cô không ngờ tới chính là, phản ứng của Đái Tĩnh lại như thế này.

Nhìn biểu tình của Đái Tĩnh, bà không chỉ tin lời Hoàng Mộng Tuyết nói, còn tuyệt đối tin tưởng không nghi ngờ.

Kỷ Thời Vũ nhớ lại, ngay sau đó liền nghĩ cẩn thận.

Quá tam ba bận? Hai lần trước?

Sợ là lúc trước Hoàng Mộng Tuyết đã vu oan hãm hại cô hơn hai lần, chỉ là cô không biết mà thôi.

Nhưng không sao cả, cô đã ghi lại bằng chứng hết rồi.

“Mẹ Hoàng, sợ là mẹ hiểu lầm rồi, vừa rồi chính là Hoàng Mộng Tuyết vào phòng mẹ trộm vòng cổ.” Kỷ Thời Vũ ngữ khí bình tĩnh nói.

“Con nói cái gì?” Đái Tĩnh sửng sốt, nghi hoặc hỏi.

“Nếu không tin, mẹ có thể xem video con vừa quay được.” Nói, Kỷ Thời Vũ giơ di động lên, chỉ màn hình về phía hai người rồi nhấn nút phát video.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.