“Người trên ảnh này là ai? Nhìn quen mắt đến kỳ lạ a?” Kỷ Thời Vũ từ từ nói.
Hoàng Mộng Tuyết nhìn về phía cô, muốn tức giận nhưng vẫn nhịn xuống.
Rốt cuộc, cô ta là tới châm ngòi ly gián mối quan hệ giữ Kỷ Thời Vũ và vợ chồng Hoàng Văn Hoa.
Trước tiên, cô ta không thể đàm phán thất bại với Kỷ Thời Vũ.
Hoàng Mộng Tuyết lại lần nữa mỉm cười, nói: “Cậu không cảm thấy bé gái trong bức ảnh này có vài phần giống cậu sao?”
Nghe Hoàng Mộng Tuyết nói, Kỷ Thời Vũ làm ra vẻ mà giương mi mắt, “Nha, đúng vậy.”
“Cho nên, người trong ảnh này là tôi.” Cô nói, sau đó nhíu mày lại, “Chỉ là, nhà cậu sao lại có ảnh lúc nhỏ của tôi?”
Hoàng Mộng Tuyết nhìn cô, trong ánh mắt để lộ ra vài phần cạn lời.
“Thật ra tớ không phải là con ruột của ba mẹ tớ,” Hoàng Mộng Tuyết rũ mắt, bắt đầu kể lại lai lịch bức ảnh này, “Tớ được ba mẹ nhận nuôi ở viện phúc lợi, ba mẹ đã từng có một đứa con gái ruột, nhưng rất nhiều năm trước con gái họ đi lạc, lúc bé gái đi lạc khoảng chừng 2 tuổi, bức ảnh này được chụp trước lúc con gái ruột ba mẹ tớ đi lạc.”
Kỷ Thời Vũ giương mắt nhìn Hoàng Mộng Tuyết, trầm lặng một lát, nói: “Cho nên, cậu muốn nói tôi chính là con gái đã đi lạc nhiều năm của ba mẹ cậu.”
“Không phải tớ nói, sự thật chính là như thế.” Hoàng Mộng Tuyết khẳng định.
Vẻ mặt Kỷ Thời Vũ thản nhiên gật đầu, biểu tình kia như đang nói: Ừ, thế thì sao.
Nhìn biểu tình của Kỷ Thời Vũ, Hoàng Mộng Tuyết đơ ra.
Cô, thật sự quá mức bình tĩnh.
Lại nói tiếp, hình như từ lúc bắt đầu, biểu tình của cô phá lệ bình tĩnh.
Bất luận là đối mặt với lời nói của cô ta, hay là lúc cô ta đưa cho cô bức ảnh.
Bình tĩnh như một người ngoài cuộc không liên quan.
Đối với sự bình tĩnh quá mức của Kỷ Thời Vũ cũng có thể có hai tình huống, theo phỏng đoán của Hoàng Mộng Tuyết, hoặc là Kỷ Thời Vũ sớm đã biết chuyện này, này hiển nhiên không có khả năng, hoặc là từ lúc bắt đầu Kỷ Thời Vũ đã không tin lời cô ta nói, thật ra khả năng cao hơn.
“Cậu không tin lời tớ nói sao?” Hoàng Mộng Tuyết nói.
“Cậu nghĩ sao?” Kỷ Thời Vũ không đáp còn hỏi ngược lại.
Trên mặt Hoàng Mộng Tuyết lộ ra biểu tình buồn cười, cười nói: “Cậu sẽ không nghĩ là tớ lừa cậu chứ?”
“Phải hay không, trong lòng cậu hiểu rõ hơn ai hết.” Kỷ Thời Vũ nhàn nhạt nói.
“Không phải,” Hoàng Mộng Tuyết lại cười, “Tớ lừa cậu, tớ là loại người gì chứ.”
“Loại người gì trong lòng cậu rõ hơn ai hết.” Kỷ Thời Vũ lại nói.
Hoàng Mộng Tuyết lại cười, nụ cười lần này có vài phần chột dạ.
“Cậu cảm thấy laoij chuyện này tớ còn cần phải gạt cậu sao? Hơn nữa còn có ảnh chụp, bức ảnh này tớ không có khả năng làm giả được.” Hoàng Mộng Tuyết nói.
“Cho nên?” Kỷ Thời Vũ hỏi.
“Cái gì?” Hoàng Mộng Tuyết có chút không phản ứng được, nghi hoặc hỏi.
“Cho dù cậu có nói sự thật, tôi thật sự là con gái của ba mẹ cậu thật thì sao?” Kỷ Thời Vũ từ từ nói.
“Cho nên…..” Hoàng Mộng Tuyết tức khắc nghẹn lời.
Căn bản cô ta đã chuẩn bị mấy lời nói xấu vợ chồng Hoàng Văn Hoa, hiện tại như thế nào cũng không nói nên lời.
Kỷ Thời Vũ hoàn toàn không đi theo kịch bản, dù cô ta có dùng bức ảnh mình có để làm bằng chứng đáng tin nhất. Nhưng Kỷ Thời Vũ vặn lại làm cô ta trở tay không kịp.
Hơn nữa với thái độ vừa rồi của Kỷ Thời Vũ, cho dù cô ta nói ra những gì mình đã chuẩn bị, liệu Kỷ Thời Vũ có tin không?
Phỏng chừng Kỷ Thời Vũ không những không tin, còn cho rằng cô ta có ý đồ châm ngòi ly gián.
“Sao không nói?” Kỷ Thời Vũ lại hỏi.
“Cho nên, về sau tớ chính là chị gái cậu?” Hoàng Mộng Tuyết cười khổ nói.
“Chị gái?” Kỷ Thời Vũ cau mày, “Chị gái thì thôi đi.”
Nghe vậy, Hoàng Mộng Tuyết cho rằng Kỷ Thời Vũ sẽ không về Hoàng gia, trong lòng mừng thầm.
Cô ta ngẩng đầu lên, hói: “Cậu có ý gì?”
“Có ý gì?” Kỷ Thời Vũ lặp lại lời cô ta, “Theo ý của cậu thì ba mẹ nuôi cậu định nhận lại tôi sao?”
hoàng Mộng Tuyết nhìn cô gật đầu, “Chắc vậy.”
“Có phải vậy hay không, không nói đến vấn đề này, cho dù vậy sinh hoạt hiện tại của tôi khá tốt, các người dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ vứt bỏ gia đình hiện tại để lựa chọn một gia đình xa lạ?” Kỷ Thời Vũ nói.
Quả nhiên, trong lòng cô ta còn vui hơn gấp bội, nhưng cô ta cố nén lại không để lộ ra mặt.
Tuy rằng không nói những lời cô ta đã chuẩn bị sẵn, cũng may trăm sông đổ về một biển, kết quả vẫn như cô ta mong muốn.
“Cậu đây là có ý gì? Tốt xấu gì xí nghiệp Hoàng Thức ở thành phố A cũng có chút danh tiếng, chẳng lẽ cậu không nghĩ tới sống trong một môi trường tốt hơn?” Hoàng Mộng Tuyết quyết định quạt thêm ít lửa.
“Ngại quá, mấy thứ đó tôi cũng không hiếm lạ gì.” Kỷ Thời Vũ lạnh lùng nói.
Nói xong, cô cảm thấy những lời này như đã từng nói qua, cô cẩn thận nghĩ lại, hình như là kiếp trước, cô cũng từng nói như vậy với Hoàng Mộng Tuyết.
Kỷ Thời Vũ cau mày, cô không thích cái cảm giác này.
Cô cảm giác như cô lặp lại quỹ đạo vận mệnh bị sắp đặt sẵn của mình.
“Cảm ơn cậu đã nói cho tôi chuyện này, cậu còn chuyện gì muốn nói nữa không?” Kỷ Thời Vũ nhìn thời gian trên điện thoại. - App TY T
“Bây giờ cũng không còn sớm, nếu Hoàng đồng học không còn gì muốn nói với tôi, tôi còn phải về nhà.” Cô có chút không kiên nhẫn nói.
Hoàng Mộng Tuyết lắc đầu, dù sao mục đích của cô ta cũng đạt được rồi.
“Chỉ có chuyện này.” Cô ta đáp.
Sau khi Kỷ Thời Vũ rời đi, cô không về nhà liền.
Mà là tìm một quán trà sữa có điều hòa ngồi, cô biết chuyện gì nên tới cũng phải tới.
Chỉ là lúc này đây, cô quyết không giẫm lên vết xe đổ.
Kỷ Thời Vũ về đến nhà, mẹ Kỷ đang bận việc trong phòng bếp, khi một nhà ba người ăn cơm ai cũng có chút thất thần, Kỷ Thời Vũ thấy trạng thái cả ngày nay của ba mẹ, trong lòng cô có chút phiền muộn.
Chỉ hy vọng chuyện này có thể mau chóng qua đi.
Buổi tối, cô ngủ không yên, đi ra phòng bếp rót nước uống, khi bật đèn lên cô phát hiện mẹ Kỷ đang ngồi thất thần trên ghế sofa trong phòng khách.
Mẹ Kỷ thấy Kỷ Thời Vũ thì vội vàng đứng dậy, đi đến phòng bếp, đưa lưng về phía cô mở tủ lạnh ra.
Mẹ Kỷ đứng nhìn tủ lạnh, không quay lại hỏi: “Muộn rồi sao con chưa ngủ?”
“À,” Kỷ Thời Vũ nhẹ giọng trả lời, “Con ngủ không được nên ra uống miếng nước.”
Mẹ Kỷ lấy hai chai nước chanh từ trong tủ lạnh ra, đưa cho cô một chai, “Vừa lúc mẹ cũng không ngủ được, con có muốn tâm sự với mẹ chút không?”
Kỷ Thời Vũ gật đầu, nhẹ giọng “Dạ”.
Sau khi đèn tắt, mẹ Kỷ ngồi một mình trong phòng khách gần hai tiếng.
Trong hai tiếng này, bà đã hạ quyết tâm.
Bà không thể ích kỷ mà kéo dài chuyện này mãi được, Tiểu Vũ có quyền được biết cha mẹ ruột của con bé là ai.
Hơn nữa cô đã thành niên, tự có phán đoán của riêng mình.
Bất luận Tiểu Vũ có chọn ai, cô vẫn mãi là con gái bà.
“Mẹ có một chuyện quan trọng muốn nói với con, nhưng nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào, bởi vì chuyện này đối với con mà nói quá phức tạp.” Mẹ Kỷ mở chai nước chanh uống một hớp, lời nói mơ hồ.
“Về chuyện ba mẹ ruột của con sao?” Kỷ Thời Vũ nhìn mẹ Kỷ, ngữ khí bình đạm hỏi.
Nghe Kỷ Thời Vũ hỏi vậy, rõ ràng mẹ Kỷ ngây ngẩn cả người, biểu tình kia như rất khiếp sợ.
“Chuyện này, sao con biết?” Mẹ Kỷ lắp bắp hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Kỷ Thời Vũ biết chuyện này mẹ Kỷ rất khó mở miệng, cho nên cô đi thẳng vào vấn đề luôn. Như vậy cũng đỡ làm mẹ Kỷ khó xử.
“Trạng thái của mẹ và ba gần đây rất kỳ lạ, cho nên con hay để mắt tới hai người.” Kỷ Thời Vũ sợ lộ ra sơ hở, cố ý làm lời nói của mình trở nên mơ hồ.
Thật ra chuyện này ba Kỷ mẹ Kỷ xử lý thập phần cẩn thận, nếu không phải cô có ký ức kiếp trước, cô sẽ không có khả năng biết chi tiết trước được.
Nhiều nhất chỉ là hoài nghi.
“Cho nên, con đã biết rồi?” Mẹ Kỷ hỏi.
Lời này vừa nói ra, bà vội vàng sửa miệng: “Chuyện này con biết nhiều hay ít?”
Kỷ Thời Vũ nhấp nhấp miệng, nói: “Nên biết đều đã biết, mẹ và ba chỉ là ba mẹ nuôi của con, ba mẹ ruột của con là vợ chồng Hoàng Văn Hoa- Đái Tĩnh, cũng trừng hợp là, họ là ba mẹ của bạn học cùng lớp con.”
Để lời nói có độ tin cậy cao, Kỷ Thời Vũ lại bổ sung thêm: “Sau khi biết được sự thật này, một số điều mà trước đây con cho là kỳ lạ dường như đã được giải thích. Ví dụ như khi sắp kết thúc cao tam, đột nhiên Đái Tĩnh tìm tới con rất nhiều lần, tuy rằng chưa nói ra chuyện gì quan trọng, nhưng con thấy biểu tình bà ấy rất kỳ quái. Lúc ấy con còn cảm thấy la, bây giờ coi như đã hiểu nguyên nhân.”
Nghe Kỷ Thời Vũ nói xong, mẹ Kỷ thở dài một hơi, sau đó bắt đầu kể lại quá trình bà cùng ba Kỷ nhận nuôi Kỷ Thời Vũ.
Trong lúc nhắc tới chuyện ảnh chụp, quả nhiên y như Kỷ Thời Vũ đoán, mẹ Kỷ sợ trong nhà không có ảnh chụp Kỷ Thời Vũ trước 3 tuổi, Kỷ Thời Vũ và Kỷ Vân Thần sẽ cảm thấy lạ rồi hỏi, cho nên mẹ Kỷ giấu hết ảnh chụp trước năm 5 tuổi của Kỷ Vân Thần, sau đó nói dối là ảnh chụp trong lúc dọn nhà bị mất.
Sau đó mẹ Kỷ kể về chuyện gần đây vợ chồng Đái Tĩnh tìm tới cửa.
Hơn nữa bọn họ còn gạt Kỷ Thời Vũ, lén đi làm xét nghiệm ADN.
Báo cáo giám định cho thấy Kỷ Thời Vũ thật sự là con gái của Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa.
“Nghe Đái Tĩnh kể, thời điểm con vừa hơn hai tuổi bị đi lạc bởi vì do sự sơ xuất của Đái Tĩnh mà lạc mất con. Khi đó không giống bây giờ, Internet không có phát triển như giờ. Bọn họ cũng vận dụng hết các loại quan hệ, tìm thật lâu thật lâu, vẫn không tìm được con.” Mẹ Kỷ nói.
Chuyện này Kỷ Thời Vũ cũng biết làm mẹ Kỷ có hơi không tin được.
Hơn nữa cô còn bình tĩnh như vậy, cho dù là nghe xong bà thuật lại sự thật, cô vẫn bình tĩnh như trước.
“Tiểu Vũ, nếu còn đồng ý cùng vợ chồng Đái Tĩnh gặp mặt, ngày mẹ liền hẹn bà ấy thời gian gặp.” Mẹ Kỷ nói.
Kỷ Thời Vũ gật đầu, “Dạ được.”
Nghe Kỷ Thời Vũ đáp ứng một cách sảng khoái, trong lòng mẹ Kỷ có chút hụt hẫng.
“Tiểu Vũ, hiện tại con tính thế nào, có tiện nói với mẹ không?” Mẹ Kỷ dè dặt hỏi.
Kỷ Thời Vũ mỉm cười nhìn mẹ Kỷ, “Con vẫn muốn duy trì tình trạng hiện tại.”
Câu nói này tựa như liều thuốc trợ tim, lập tức xoa dịu nỗi lo lắng nhiều ngày của mẹ Kỷ.
“Còn Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa bên kia thì sao, con không sợ làm tổn thương bọn họ sao? Nghe bọn họ nói, bởi vì bị lạc mất con, mười mấy năm nay Đái Tĩnh luôn sống trong áy náy, không có ngày nào thật sự vui vẻ.” Mẹ Kỷ nói.
Thật ra sao cô có thể không suy nghĩ chu toàn chứ.
Đứa trẻ mình yêu thương đau lòng cho nó bị đi lạc, cho dù chỉ là nghe qua thôi cô cũng cảm thấy lo lắng.
“Mẹ, mẹ yên tâm,” Kỷ Thời Vũ đứng lên nói: “Con biết phải làm sao.”
“Thời gian không còn sớm, con đi ngủ trước, mẹ, mẹ cũng ngủ sớm chút nha.” Dứt lời, cô cầm chai nước chanh vào phòng mình.
Khi Kỷ Thời Vũ nói xong lời này, mẹ Kỷ lại ngẩn người.
Tất cả những lời nói trong tối hôm nay của con gái bà, làm bà có một cảm thụ mãnh liệt —con gái bà đã trưởng thành.
Thời gian gặp mặt Hoàng Văn Hoa và Đái Tĩnh được định vào 5 giờ chiều ngày hôm sau, ý Đái Tĩnh là vừa lúc có thể cùng nhau ăn bữa cơm chiều.
Mẹ Kỷ nhận được tin nhắn, trước là tới hỏi ý kiến Kỷ Thời Vũ, Kỷ Thời Vũ nói không có vấn đề.
Sau đó mẹ Kỷ lại hỏi Kỷ Thời Vũ, cô có món gì rất muốn ăn không.
“Đái Tĩnh hỏi bình thường con thích gì, mẹ cũng nói cho bà ấy, bà ấy hỏi mẹ thêm một câu, hỏi con có món gì đặc biệt thích ăn không?” Mẹ Kỷ nói thêm.
Kỷ Thời Vũ không nghĩ sẽ khách khí, cô cẩn thận nghĩ, nói: “Con muốn ăn lẩu, sau đó kêu thêm thật nhiều thịt.”
Mẹ Kỷ nhìn cô, đột nhiên bật cười, “Được.”
Cô có dự cảm, bữa cơm gia đình này chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]