Chương trước
Chương sau
Vợ chồng Đái Tĩnh tới quán lẩu gọi món trước, chờ nhà Kỷ Thời Vũ đến, vừa lúc nồi lẩu sôi lên là vừa.

Nhìn thấy Kỷ Thời Vũ, vợ chồng Đái Tĩnh kích động đứng lên, hướng cô chào hỏi.

Kỷ Thời Vũ cũng rất lễ phép đáp đạo “Chào chú dì”, dù sao cũng chưa đến giai đoạn nhận thân, cô vẫn xưng hô như trước kia.

Đái Tĩnh nghe Kỷ Thời Vũ gọi bọn là chú dì, theo bản năng đưa mắt nhìn chồng, biểu tình có hơi không được tự nhiên.

Hoàng Văn Hoa đương nhiên hiểu được cảm thụ của Đái Tĩnh, đưa ánh mắt an ủi bà ấy.

“Đang chờ mọi người đây, mau ngồi xuống ăn thôi.” Hoàng Văn Hoa vội vàng cười nói.

Vì để không ảnh hưởng đến tâm tình ăn lẩu của mọi người, hai bên đều rất ăn ý mà không đề cập đến chuyện nhận thân.

Ăn lẩu gần xong, Đái Tĩnh không chờ nổi mà nhìn ba Kỷ mẹ Kỷ.

Mẹ Kỷ tiếp được ánh mắt Đái Tĩnh, tỏ vẻ đã rõ, buông đồ uống trong tay xuống, nói với Kỷ Thời Vũ bên cạnh: “Tiểu Vũ, hôm nay chú dì mời chúng ta ăn cơm là có chuyện quan trọng muốn nói với con.”

Kỷ Thời Vũ bận rộn ăn cuộn thịt dê còn sót lại, hàm hồ nói: “Vâng, con biết, nhận thân ạ.”

Nói đoạn, cô đem cuộn thịt dê chín nóng hôi hổi bỏ vào trong miệng, trợn tròn mắt, vẻ mặt vô tội nhìn bọn họ.

Nghe Kỷ Thời Vũ nói, mẹ Kỷ vội vàng giải thích: “Là tôi đã nói trước chuyện này với Tiểu Vũ.”

Đái Tĩnh hết nhìn mẹ Kỷ lại nhìn Kỷ Thời Vũ, nở một nụ cười hòa ái, nói: “Thời Vũ, nếu con đã biết, con nghĩ sao về chuyện này?”

Kỷ Thời Vũ ăn no uống đủ, thỏa mãn buông đũa, “Cháu sao, cháu cảm thấy rất tốt.”

“Có thêm cha mẹ yêu thương mình, con cao hứng còn không kịp, về sau con chính là có hai ba mẹ luôn đó.” Kỷ Thời Vũ mỉm cười nói.

Nghe vậy, mọi người phản ứng lại rất nhanh.

“Đúng vậy, đúng vậy, hai ba mẹ.” Mẹ Kỷ cười nói.

“Nghe mẹ Kỷ nói, con đi lạc lúc 2 tuổi, kỳ thật dù bây giờ con có nỗ lực nhớ lại, cũng không thể nhớ được ký ức trước 3 tuổi. Khi con đến bên người ba Kỷ mẹ Kỷ, con thật sự rất hạnh phúc, hầu như mỗi ngày đều là ký ức vui vẻ. Không chỉ có ba mẹ Kỷ, anh trai đối xử với con cũng rất tốt.”

“Cho nên, bây giờ con không muốn thay đổi môi trường sống, con còn muốn ở lại Kỷ gia.” Kỷ Thời Vũ nói.

Nghe Kỷ Thời Vũ nói xong, ba Kỷ bên cạnh vẻ mặt nhìn cô với vẻ mặt vui mừng.

Còn mẹ Kỷ cảm động rơi nước mắt, nuôi con gái nhiều năm như vậy không có phí công a, nhị lão cảm thán trong lòng.

Vẻ mặt Đái Tĩnh cùng Hoàng Văn Hoa tràn đầy mất mát.

Qyar nhiên, con gái là không muốn nhận lại hai người họ sao?

Không đợi Đái Tĩnh lên tiếng, Kỷ Thời Vũ còn nói thêm: “Bất quá con hiểu được cảm thụ của ba Hoàng và mẹ Hoàng, cũng hiểu được vui sướng khi tìm được con gái thất lạc, chờ mong muốn được ở chung với con gái.”

“Cho nên, nếu hai người nguyện ý, con có thể thường xuyên tới Hoàng gia ở vài ngày.” Kỷ Thời Vũ nhìn Đái Tĩnh cùng Hoàng Văn Hoa, ánh mắt chân thành tha thiết nói. - Đọc truyện miễn phí tại TY T

Nhận được câu trả lời này, mất mát trên mặt vợ chồng Đái Tĩnh vơi đi không ít.

Hoặc là nói, kết quả này tốt hơn rất nhiều so với dự đoán của họ.

Con gái bọn họ đang sống ở Kỷ gia rất tốt, vợ chồng Kỷ Phong thật sự coi cô như con gái ruột.

Tuy rằng bọn họ sinh ra Kỷ Thời Vũ, lại chưa hoàn thành trách nhiệm nuôi dạy cô mười mấy năm nay. Làm sao họ có tư cách kêu Kỷ Thời Vũ rời khỏi Kỷ gia dọn vào Hoàng gia được.

Cũng may Kỷ Thời Vũ cho bọn họ cơ hội, cho bọn họ cơ hội ở chung với cô.

Thời gian còn rất dài, hết thảy cứ từ từ nói.

Dương như Đai Tĩnh sợ Kỷ Thời Vũ đổi ý, vội vàng gật đầu, “Được, được, có thể như vậy thật sự quá tốt.”

Đái Tĩnh kích động đến nước mắt lưng tròng, “Mấy ngày nay chúng ta sẽ bắt đầu sửa phòng cho con, chờ bố trí phòng xong, ta lại mời con đến ở vài ngày.”

Kỷ Thời Vũ gật đầu, nhẹ giọng “Dạ.”

Bởi vì kiếp trước cự tuyệt nhận thân với vợ chồng Đái Tĩnh, đương nhiên là cô không qua Hoàng gia ở.

Cũng không biết những thay đổi này sẽ ảnh hưởng đến đến quỹ đạo sau này ra sao.

Sau khi kết thúc màn nhận thân, Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa trong lòng tràn đầy vui mừng về đến nhà.

Về nhà được một lúc, Đái Tĩnh liền bắt đầu thảo luận cùng Hoàng Văn Hoa, lấy gian phòng nào làm phòng ngủ cho Kỷ Thời Vũ, phòng ngủ trang trí theo phong cách nào.

“Cũng không biết Thời Vũ thích phong cách gì? Là phong cách công chúa dễ thương, hay là phong cách đơn giản đây?” Đái Tĩnh lẩm bẩm.

“Nếu không chúng ta làm theo phong cách đơn giản đi, anh thấy ngày thường Thời Vũ ăn mặc đơn giản, hào phóng, chắc hẳn con bé không thích phong cách quá hoa lệ đâu.” Hoàng Văn Hoa nghiêm túc phỏng đoán.

“Chỉ là nếu làm quá đơn giản, sợ là Thời Vũ nghĩ chúng ta không để bụng đến con bé.” Đái Tĩnh băn khoăn.

Hai người vẫn đang thương lượng, lúc này Hoàng Mộng Tuyết đi xuống lầu, mặt mày cứng đờ kêu lên một tiếng “Ba mẹ”.

Vừa rồi Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa thương lượng nghiêm túc mười phần, không chú ý tới cô ta vẫn luôn đứng ở đầu cầu thang.

Bởi vậy cuộc nói chuyện vừa rồi của vợ chồng Đái Tĩnh đều bị cô ta nghe hết.

Từ cuộc trò chuyện của hai người, Hoàng Mộng Tuyết cảm giác hình như hai người muốn bố trí phòng cho Kỷ Thời Vũ, kết hợp với vẻ mặt hưng phấn trong lúc thương lượng của hai người.

Cô ta có một dự cảm chẳng lành.

Chẳng lẽ là….

Nhưng, sao lại như vậy được, thời điểm hai ngày trước cô ta nói chuyện cùng Kỷ Thời Vũ, thái độ Kỷ Thời Vũ rất kiên quyết, cô nói không nghĩ thay đổi môi trường sống, cũng không vì tài phú Hoàng gia mà tương nhận vợ chồng Đái Tĩnh.

Hai người nghe được âm thanh Hoàng Mộng Tuyết, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lên cầu thang.

Nhìn thấy Hoàng Mộng Tuyết, lúc này Đái Tĩnh mới ý thức được, về chuyện Kỷ Thời Vũ, hai người bọn họ còn chưa nói cho Hoàng Mộng Tuyết biết.

Bất quá hiện tại cũng coi như là một cơ hội tốt.

Đái Tĩnh cùng Hoàng văn Hoa liếc mắt nhìn nhau, trao đổi không nói thành tiếng, trong nháy mắt hai người liền biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.

Đái Tĩnh mỉm cười mở miệng nói: “Mộng Tuyết, con tới đúng lúc lắm, mẹ và ba con có chuyện quan trọng muốn nói với con.”

Hoàng Mộng Tuyết nhìn hai người, dự cảm bất an kia càng mãnh liệt hơn.

Nhưng cô ta không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

“Mộng Tuyết, con có còn nhớ lời mẹ đã từng nói với con chứ, ba mẹ đã từng có một đứa con gái, nhỏ hơn so với con một chút.” Lời nói Đái Tĩnh mang theo ít dẫn dắt.

Hoàng Mộng Tuyết gật đầu, ký ức nhanh chóng quay về mười mấy năm trước.

Khi đó cô ta mới tới Hoàng gia không lâu, bởi vì lòng hiếu kỳ mà đi vào phòng ngủ chính khi chưa có sự cho phép của Đái Tĩnh, một khắc khi bước vào phòng ngủ kia, cô ta nhạy bén chú ý tới bức ảnh Đái Tĩnh để trên tủ đầu giường.

Ma xui quỷ khiến làm cô ta đến bên đầu giường, cầm lấy khung ảnh.

Trong bức ảnh là bé gái xinh đẹp đến mức làm cho người ta phải kinh ngạc cảm thán, tuy rằng bộ dáng cô bé mới 2 tuổi.

Nhưng chỉ cần xem bức ảnh này, có thể đoán trước trong tương lai bé gái này sẽ trổ mã thành một đại mỹ nhân.

Hoàng Mộng Tuyết cầm khung ảnh xuất thần, thời điểm đang tự hỏi đây là ai, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn.

“Con đang làm cái gì? Buông ra.”

Hoàng Mộng Tuyết sợ tới mức thân thể cứng đờ, tay không khống chế buông lỏng bức ảnh.

Cô ta nghe “Bụp” một tiếng, là âm thanh khung ảnh rơi xuống đất.

Cũng may phòng ngủ chính có trải thảm lông, khung ảnh hoàn toàn không bị hao tổn.

Đái Tĩnh vọt vào phòng ngủ, vội vàng nhặt khung ảnh dưới đất lên, tựa như trân bảo mà bảo hộ trước ngực.

“Đi ra ngoài!” Đái Tĩnh rũ mắt, tóc dài che khuất mặt bà.

Tuy Hoàng Mộng Tuyết không thấy rõ vẻ mặt bà ấy, nhưng âm thanh lạnh như băng kia đủ để nói lên tất cả.

Theo bản năng, Hoàng Mộng Tuyết nhìn về phía Đái Tĩnh xin lỗi với giọng điệu run rẩy.

“Xin, xin lỗi, thực xin lỗi.”

Từ lúc cô ta gặp mặt Đái Tĩnh ở cô nhi viện, cho đến bây giờ được bà nhận nuôi, trong ấn tượng của cô ta, Đái Tĩnh luôn là một vị nữ sĩ ôn nhu nhã nhặn.

Đây là lần đầu tiên Đái Tĩnh kích động mà đôi với cô ta lạnh lùng sắc bén như thế.

Hoàng Mộng Tuyết ra khỏi phòng ngủ chính, trốn vào phòng mình khóc thật lâu.

Sau này bị Hoàng Văn Hoa biết chuyện này, Hoàng Văn Hoa bảo Đái Tĩnh xin lỗi cô ta, cũng trong bữa cơm chiều này, Đái Tĩnh ôn nhu xin lỗi cô ta.

Từ đó về sau, cô ta biết, bé gái trong bức ảnh kia là nỗi đau vĩnh viễn không thể chạm vào của Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa.

Cô ta cũng biết, cho dù mất đi con gái nhiều năm, địa vị của cô ta trong lòng Hoàng Văn Hoa cùng Đái Tĩnh vĩnh viễn xếp sau đứa con gái đã lạc mất kia.

“Mộng Tuyết, mẹ tìm được con bé rồi.” Đái Tĩnh vui vẻ nói.

Hoàng Mộng Tuyết nghe lời nói của Đái Tĩnh, sắc mặt thay đổi ngay tắp lự.

Chẳng lẽ Kỷ Thời Vũ cùng vợ chồng Đái Tĩnh tương nhận?

Sao lại như vậy?

Hoàng Mộng Tuyết không thể tin được.

“Thật sao ạ, vậy thì tốt quá rồi.” Hoàng Mộng Tuyết nói.

Cô ta nở ra một nụ cười, cho dù Đái Tĩnh đang cao hứng cũng nhìn ra được cô ta rất miễn cưỡng.

Đới Tĩnh cho rằng nụ cười miễn cưỡng của Hoàng Mộng Tuyết là do cô ta nhất thời không thể tiếp nhận sự thay đổi như vậy, cũng không để ý nhiều.

Bà ấy tiếp tục nói: “Nói ra chắc con không tin, con có biết con bé đấy.”

“A? Con có biết sao? Là ai vậy?” Hoàng Mộng Tuyết nói, cô ta chỉ có thể nói theo bà.

Thật ra trước khi Đái Tĩnh nói ra cái tên “Kỷ Thời Vũ”, cô ta còn ôm một tia hy vọng.

Nói không chừng người bọn họ nhận không phải Kỷ Thời Vũ đâu, khi tuyệt vọng cái gì bọn họ cũng có thể thử.

“Là bạn học cao tam của con, Kỷ Thời Vũ đó.” Đái Tĩnh nói, “Ha ha, chắc con không đoán được đâu, mẹ cũng không nghĩ tới, không ngờ lại trùng hợp như vậy.”

Đái Tĩnh bắt đầu lẩm bẩm: “Thứ duyên phận này thật kỳ diệu nha, mẹ không nghĩ tới đời này mẹ còn có thể tìm được Điềm Điềm, đúng, hiện tại là Thời Vũ.”

“Điềm Điềm” từng là nhũ danh của Kỷ Thời Vũ.

“Lại nói mẹ có thể tìm được Thời Vũ còn phải cảm ơn con đó.” Đái Tĩnh nói, nhìn về phía Hoàng Mộng Tuyết.

Hoàng Mộng Tuyết dùng ánh mắt đáp lại bà ấy, nụ cười cứng đờ, không nói ra lời.

“Con còn nhớ không? Tháng Ba tháng Tư năm nay, con đẩy Thời Vũ ở sân thể dục, sau đó bị giáo viên mời phụ huynh.” Đái Tĩnh nói lời này với ý đồ gợi lại ký ức cho Hoàng Mộng Tuyết.

Hoàng Mộng Tuyết cứng đờ gật đầu như cũ.

“Lần đầu mẹ gặp mặt Thời Vũ, liền cảm thấy con bé rất quen mắt, sau này vẫn luôn ghi tạc con bé trong lòng, vì thế lúc sau gặp lại con bé.” Đái Tĩnh nói với vẻ mặt vui mừng.

Hoàng Mộng Tuyết cũng không biết cô ta trở về phòng ngủ như thế nào, cô ta chỉ nhớ rõ Đái Tĩnh cao hứng lôi kéo cô ta nói chuyện không ngừng, nội dung nói chuyện phiếm đều xoay quanh Kỷ Thời Vũ.

Lúc sau, Đái Tĩnh còn nói với cô ta, mấy ngày nay bà sẽ trang trí phòng mới cho Kỷ Thời Vũ, sau khi trang trí xong, bà ấy sẽ mời Kỷ Thời Vũ tới Hoàng gia ở vài ngày.

Hoàng Mộng Tuyết ngồi trên mép giường, đôi tay gắt gao nắm chặt, móng tay đâm vào thịt.

Cô ta nhìn phía trước, trong mắt tràn đầy hận ý.



Không quá mấy ngày, Đái Tĩnh chính thức mời Kỷ Thời Vũ tới Hoàng gia ở lại hai ngày.

Khi Đái Tĩnh gọi điện thoại tới đây, ngữ khí dè dặt, “Thời Vũ, nếu con thấy không được tự nhiên, cũng có thể ở lại một ngày, từ từ tính tiếp.”

Kỷ Thời Vũ sảng khoái đáp ứng, “Được, mẹ Hoàng, con ở trước một ngày.”

Tuy trong lòng cô nói Hoàng Văn Hoa và Đái Tĩnh là cha mẹ ruột của cô, nhưng xa cách mười mấy năm nhất thời muốn thân mật với họ, cô không thích ứng được.

Kỷ Thời Vũ đơn giản soạn ít đồ tùy thân, trưa hôm đó đi đến Hoàng gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.