Hoa Nhi đứng trong tuyết lớn, nghe Triệu Diệp kể về cái chết của Phi Nô. Thật kỳ lạ, vài năm trước, khi nàng và Phi Nô chia tay ở kinh thành, nàng đã nghĩ rằng tình nghĩa giữa họ đã chấm dứt. Nàng từng nghĩ tình cảm thời niên thiếu của họ đã dần phai nhạt và cuối cùng tan biến theo thời gian.
Nhưng vì sao lúc này tim nàng lại đau nhói?
Triệu Diệp nói sau khi Phi Nô chết, lá rụng phủ kín người hắn, như muốn tạo cho hắn một ngôi mộ cây, sau đó tuyết lớn bắt đầu rơi, Phi Nô cùng lá rụng đều bị tuyết vùi lấp. Có lẽ từ hôm nay, tuyết sẽ không ngừng rơi nữa, phải đợi đến mùa xuân năm sau mới tạnh. Khi đó, thi thể của Phi Nô sẽ mục nát và tan biến dưới lòng đất, từ đó thế gian sẽ không còn một người như vậy nữa.
"Huynh ấy có kêu đau không?" Hoa Nhi hỏi Triệu Diệp.
Triệu Diệp lắc đầu. Khi đó, Triệu Diệp dựa vào cây, trong cái lạnh giá của trận tuyết lớn, hắn cũng không cảm thấy lạnh. Thân thể Phi Nô dần mất đi hơi ấm trong vòng tay Triệu Diệp, Triệu Diệp nhìn ánh sáng trong mắt hắn dần tắt, như ngọn đèn bị gió thổi tắt khi họ đi tuần đêm năm xưa. Trái tim Triệu Diệp như bị lửa thiêu đốt, sắp cháy thành than.
"Mộ A Hủy ca ca gần nhà hơn." Hoa Nhi khẽ nói: "Đợi chúng ta đánh xong trận này, cũng đưa Phi Nô ca ca về nhà đi."
Phi Nô phiêu bạt nơi đất khách nhiều năm, họ cũng không biết hắn có muốn về nhà không, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682108/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.