Cốc Vi Tiên vẫn đang ngủ say.
Ông đã ngủ mấy ngày ở cái chốn quỷ quái này rồi, tên tiểu đầu mục ban đầu còn sai người canh chừng ông chặt chẽ, nhưng sau vài ngày thấy ông không có ý định bỏ trốn, liền buông lỏng cảnh giác.
Tên tiểu đầu mục có chuyện riêng phải lo.
Tướng quân của hắn đã biến mất.
Trận chiến này đã kéo dài nửa tháng, sớm đã không biết nên đánh ai, ban đầu còn là "đường cùng gặp nhau, kẻ nào dũng cảm hơn sẽ thắng", về sau đánh mệt rồi, không muốn đánh nữa, lười đánh nữa, những người Thát Đát khát máu nhìn thấy máu cũng không còn hứng thú gì. Tên tiểu đầu mục nghe nói lại có Vương gia chết, nhưng là Vương gia nào thì cũng không có tin tức gì. Dù sao cũng không phải A Lặc Sở vương gia, A Lặc Sở vương gia đã bị chém đầu từ lâu.
Khi tên tiểu đầu mục còn đang phân vân, hắn lại nhớ ra mình vẫn còn một quân bài trong tay, quân bài này thực sự là một quân bài tốt, nhưng hắn không biết phải dùng nó như thế nào. Lúc này hắn ngồi đối diện Cốc Vi Tiên, muốn nói lại thôi. Thật mới lạ, tên tiểu đầu mục nghĩ: Ta lại nảy sinh một sự ỷ lại đối với đại tướng quân của địch quốc. Mà vị đại tướng quân đó rõ ràng chẳng nói gì cả, ngủ suốt cả ngày.
"Này!" Hắn gọi Cốc Vi Tiên, dùng chân đá nhẹ vào ông, để tỏ ra mình không quá yếu thế.
Cốc Vi Tiên mở mắt, nhìn tên tiểu đầu mục. Mấy ngày nay người này không bạc đãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682107/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.