Sương mù dày đặc lại phủ xuống núi Đầu Sói.
Hoa Nhi trèo lên nhà cây, xuyên qua làn sương mù dày đặc nhìn thấy Cốc Vi Tiên đang dẫn người chặt cây, chuẩn bị đóng thuyền. Hè đến, họ sẽ thả thuyền trên sông Ngạch Viễn, hoàn toàn giành lại thành Yên Châu vốn thuộc về họ.
Yên Hảo cũng trèo lên, ngồi bên cạnh Hoa Nhi, thở dài.
"Sao vậy?" Hoa Nhi hỏi cô.
Yên Hảo chỉ vào Cốc Vi Tiên nói: "Đại tướng quân nói xuất quân không mang theo chúng ta."
"Ông ấy muốn các muội đi đánh Nhị vương gia Thát Đát, đương nhiên không thể mang theo các muội."
"Nhị vương gia đó yếu như một con cá chết, bị tấn công là bỏ chạy."
Hoa Nhi bị Yên Hảo chọc cười khúc khích: "Hắn chạy sao muội còn tủi thân. Lần nào muội chẳng theo sau hắn nhặt đồ? Năm ngoái, hai trăm con bò đó đã giải quyết được vấn đề lớn. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc đánh trận khó, Nhị vương gia tuy yếu nhưng hắn lại giàu nhất. Hơn nữa, Quốc vương Thát Đát lại sủng ái hắn nhất, muội nghĩ hắn thực sự yếu sao? Ta thấy chưa chắc. Tám phần là không muốn đánh trận, đang âm mưu gì đó!" Nói xong, nàng lại chỉ tay về phía xa: "Bên kia nói, Nhị vương gia này tuy không đánh nhau với Cốc gia quân ta, nhưng lại luôn rình rập A Lặc Sở. Vương gia Thát Đát, nào có ai yếu?"
"Cũng đúng. Vậy thì lại đi nhặt thêm mấy trăm con bò nữa!" Yên Hảo bĩu môi: "Người khác đánh trận bắt tù binh, ta đánh trận, lùa bò!" Nói xong chính mình cũng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682083/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.