Bạch Tê Lĩnh ngước nhìn tên gia đinh, khóe miệng khẽ động, gật đầu nói: "Đúng vậy, bên ngoài đường trơn, đợi trời tạnh rồi hãy ra ngoài."
Nhũ mẫu bên cạnh lén liếc nhìn, những người trong ngôi nhà này mỗi người một vai diễn. Người đưa bà đến đặc biệt dặn dò: "Ít nói, ít nhìn lung tung, ít hỏi han." Công việc này tiền công hậu hĩnh, nhũ mẫu nhịn được thì nhịn, chỉ là tình cảnh này thật kỳ quái, ông chủ tuy nói là ông chủ, bà đến đây đã hơn một năm, nhưng chưa từng thấy hắn ra khỏi nhà. Mỗi khi hắn muốn ra ngoài, luôn có người ngăn lại. Lúc thì nói bên ngoài lạnh, lúc thì nói bên ngoài nóng, hôm nay lại nói trời mưa đường trơn...Ông chủ đó cũng là người kỳ lạ, không vội không giận, rất nghe lời khuyên, quay người về phòng.
Tiểu công tử ngủ say, phu nhân lại ngồi thêu thùa, hứng lên còn ngâm nga vài câu, thỉnh thoảng liếc nhìn phòng của ông chủ. Tiểu công tử lẩm bẩm một tiếng, trở mình, phu nhân cũng chẳng thèm nhìn. Cứ như thể cậu bé là đứa trẻ được nhặt về nuôi vậy!
Ngày thường phu thê họ hầu như không nói chuyện, nhưng đêm mưa lại ồn ào, phu nhân kêu dài kêu ngắn, nghe rợn người, sáng hôm sau bước ra từ phòng ông chủ mặt mày hồng hào. Nhũ mẫu từng nghe cô ta tự nói: Giá mà sinh được một đứa bé bụ bẫm thì tốt. Hóa ra là muốn giúp ông chủ có thêm con đàn cháu đống.
Không hiểu, không hiểu nổi!
Bạch Tê Lĩnh trở về phòng ngủ, lại đẩy cửa sổ ra, mưa bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682084/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.