Có lẽ do đêm trước gió thổi suốt đêm, bờ sông Ngạch Viễn chỉ qua một đêm đã phủ đầy màu xanh.
Tiểu Song mười hai tuổi đứng bên bờ, bế ông Tôn gầy gò lên xe đẩy, nhẹ nhàng dỗ dành ông: "Ông ơi, đừng ngóng nữa, vừa nhận được tin, đường gặp mưa xuân nên bị trễ, hôm nay không về được đâu."
"Về từ đâu?" Ông Tôn hai năm nay ngày càng lú lẫn, chuyện Hoa Nhi về từ đâu, ông đã hỏi không dưới mười lần.
"Điền Thành." Tiểu Song cũng không sốt ruột, đẩy xe đẩy lăn qua những mầm cỏ non mới nhú, đưa ông Tôn về lều. Từ xa, cô bé nhìn thấy Liễu Chi cưỡi ngựa phi nước đại trở về, lưng đeo cung tên, liền gọi cô: "Liễu Chi tỷ tỷ!"
Liễu Chi nhảy xuống ngựa, đỡ lấy xe đẩy, vẻ mặt không vui. Tiểu Song liền hiểu tin tức mấy ngày trước là giả, Bạch nhị gia và Tạ Anh vẫn biệt vô âm tín. Theo lý mà nói, hai người này dù bị ai bắt đi, cũng phải có chút động tĩnh, nhưng đã lâu như vậy, họ như biến mất khỏi thế gian.
"Khi Tôn tướng quân về, đừng nhắc chuyện này." Liễu Chi dặn dò Tiểu Song: "Bây giờ tỷ ấy đang bận trăm công nghìn việc, chuyến đi Điền Thành lần này lại bị thương, phải dưỡng một thời gian."
Tiểu Song gật đầu. Hai người kia sống hay chết, ít nhất cũng phải có động tĩnh, đáng sợ nhất là không có động tĩnh gì. Tiên Thiền hiện đang ở kinh thành, quản lý công việc kinh doanh của Bạch gia và đối phó với người Hoắc gia, cũng chịu không ít khổ sở.
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682082/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.