Ngày thứ hai trên thảo nguyên có một trận mưa lớn.
Diệp Hoa Thường nằm trên giường, nghe tiếng mưa lớn đập vào lều trại, lộp độp như muốn xé toang mái vải. A Lặc Sở, người thường xuyên luyện tập trên thao trường bất kể mưa gió, hôm nay hiếm hoi không dậy sớm. Diệp Hoa Thường nép bên cạnh, đôi chân lạnh ngắt của cô đặt vào giữa đùi hắn để sưởi ấm.
"Sao lạnh thế này?" A Lặc Sở nhíu mày, nhưng không đẩy cô ra.
Diệp Hoa Thường không trả lời hắn, cô đã thức trắng đêm, suy nghĩ thấu đáo nhiều chuyện. Cô không thể nói rằng thuốc lang trung kê cho cô là thuốc xấu, lại không thể nói mình đang ở bên A Lặc Sở mà xung quanh đêu là kẻ địch. Cô chỉ đặt lòng bàn tay mình lên ngực hắn, giọng nũng nịu: "Bên ngoài lạnh mà."
Nữ tử Thát Đát từ nhỏ đã lớn lên trên thảo nguyên, bầu bạn với cỏ dại, gió lốc, bầy dê ngựa và đàn sói, dù có nũng nịu cũng toát lên vẻ cứng cỏi. Diệp Hoa Thường dịu dàng như thế khiến A Lặc Sở cảm thấy mới lạ. Hắn tự hỏi liệu rằng nữ tử người Hán đều thế hay chỉ có Diệp Hoa Thường như vậy?
Lòng hắn ngứa ngáy, chợt hiểu vì sao mọi người đều nói "sắc đẹp hại nước", có nữ nhân như vậy bên cạnh, khiến thói quen rèn luyện khổ cực mỗi ngày trong suốt hai mươi năm của hắn hôm nay bỗng dừng lại. Diệp Hoa Thường kêu một tiếng "ái chà", ngồi dậy, mái tóc rối bời xõa trên vai, tự trách mình: "Quên mất Vương gia phải dậy sớm!"
Vết hằn trên cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682045/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.