Dòng suối nhỏ róc rách chảy về phía chân trời. Cá tôm nhảy nhót trong dòng nước thỉnh thoảng cọ vào chân họ, sống động như những bông hoa trong tay Hoa Nhi. Trên bờ suối, những chú nai con chạy nhảy không sợ những mũi tên của thợ săn, cũng như Hoa Nhi không sợ ánh mắt của Bạch Tê Lĩnh.
Sợ gì chứ, đằng nào cũng phải đến. Nàng nghĩ vậy nên chẳng sợ. Chỉ vì họ đều sống một cuộc đời đầy hiểm nguy, khiến nàng có suy nghĩ "đời người chẳng qua trăm năm, phải kịp thời hưởng lạc". Nàng cũng có sự thẹn thùng của thiếu nữ, từ cổ lên má đều ửng hồng như được phủ một lớp phấn màu, tóc ướt bồng bềnh trên vai, thỉnh thoảng rơi những giọt nước thấm vào áo, dính sát vào da thịt.
Dù e thẹn nhưng nàng vẫn không sợ, bước lên phía trước làm nước bắn tung tóe, giẫm lên chân Bạch Tê Lĩnh. Nàng nói với hắn: "Tiếp theo ta thật sự không hiểu, họ không nói."
Khi đó nàng đã dựng tai nghe rất lâu, nhưng những người kia lại không nói tiếp nữa. Nàng cũng từng tự suy nghĩ, cũng cẩn thận nhớ lại xem Tiên Thiền có dạy gì không, cũng từng mơ màng trong đêm khuya thanh vắng, nhưng vẫn không thể hiểu nổi.
Dòng suối được ánh mặt trời chiếu rọi, bóng nước lấp lánh, cả hai đều nheo mắt không mở nổi. Bạch Tê Lĩnh bế nàng lên, lội qua suối, trong đầu cũng đang tính toán: mình cũng chỉ là kẻ nói suông chưa luyện, khi cần công phu thật sự lại không đủ. Nhưng hắn giỏi nhất là ra vẻ phô trương, trải áo của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682046/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.