"Ngươi cười sao?! Ngươi còn dám cười nữa!" Hoa Nhi lại nhào tới đánh hắn, lần này Bạch Tê Lĩnh không nhường nữa, một tay hắn ghì chặt nàng xuống, tay kia giật phăng chiếc đai lưng họa tiết mây trên eo, khéo léo trói nàng lại. Hoa Nhi càng thêm uất ức, đá hắn một cước, nhưng hắn lại ghì chặt nàng xuống. Bạch Tê Lĩnh đe dọa: "Còn làm loạn nữa ta ném xuống cho sói ăn!"
Hoa Nhi nghe hắn dọa ném nàng cho sói ăn, liền khóc rống lên. Vừa khóc vừa chỉ trích Bạch Tê Lĩnh: nói hắn hại người không ít, dù nàng mạng hèn một xu, cũng không đáng bị hắn chà đạp. Hắn làm vậy sớm muộn gì cũng bị ông trời trừng phạt. Và cứ thế lải nhải tiếp tục.
Đầu Bạch Tê Lĩnh ong ong vì tiếng khóc của nàng, hắn loay hoay muốn tìm thứ gì đó để bịt miệng nàng. Hoa Nhi thấy vậy vội ngậm miệng, cuộn tròn người lại, khóc thút thít.
Thấy nàng đã xả giận xong, Bạch Tê Lĩnh liền bảo nàng kể lại cẩn thận mọi chuyện đã thấy hôm nay. Trong lúc đó hắn hỏi nàng: "Người kia muốn đuổi chém ngươi, ngươi xác định xung quanh không có ai chứ?"
Hoa Nhi lắc đầu chắc nịch: "Không." Nhưng nghĩ lại, nàng cảm thấy hình như mình có thoáng thấy một bóng đen nào đó. Vì không nhìn rõ nên nàng cũng không để ý lắm.
"Rốt cuộc có gì trong căn nhà tranh đó? Đâu phải ma quỷ gì, đó là giết người!"
Cỗ xe lắc lư chậm rãi đi vào thành. Hoa Nhi, lần đầu tiên được ngồi xe ngựa tử tế, vừa nãy không rảnh để ý, giờ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4681991/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.