Cầu xin người khác có gì khó? Hoa Nhi quỳ sụp xuống đất, vẻ sầu thảm, tha thiết nói: "Ngài xem trên người tiểu nữ có chỗ nào tốt? Cứ lấy đi là xong."
"Đồ hèn nhát." Bạch Tê Lĩnh cười nhạo nàng một câu, mũi chân chạm vào đầu gối nàng, Hoa Nhi tưởng hắn muốn nàng đứng dậy, nhưng lại nghe hắn nói: "Quỳ thẳng lên!"
Tạ Anh ở bên cạnh nói với Hoa Nhi: "Bạch nhị gia hiện có hai việc muốn giao cho ngươi. Làm tốt rồi, chuyện của tên ăn mày kia ngươi không cần lo lắng. Bạch nhị gia sẽ giúp ngươi giải quyết khó khăn. Việc thứ nhất không khó, ngoài thành có một con sông, bên bờ sông có một căn nhà tranh..."
Hoa Nhi nghe thấy nhà tranh, chợt nhớ đến người mà bọn họ đã cứu. Tạ Anh tiếp tục nói: "Nhà tranh mấy ngày nay bị ma ám, ngươi cứ đi xem thử. Nếu thật sự bị ma ám, sẽ có người phóng hỏa cứu ngươi." Nói xong hắn Tạ Anh giơ ba ngón tay: "Chuyến này ba mươi đồng."
Ba mươi đồng chạy một chuyến, đủ cho Hoa Nhi đánh canh mấy đêm.
Chuyện này thật thú vị. Hoa Nhi nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Tê Lĩnh, sao hắn biết căn nhà tranh đó? Căn nhà tranh đó chẳng qua chỉ là một căn nhà rách nát, ngay cả người qua đường dừng chân cũng chê nó dột gió dột mưa, ma ám là từ đâu mà ra? Vì sao không phái người khác đi xem, mà lại bảo nàng đi xem? Hơn nữa, ngày hôm nay nàng không nghe thấy có người đi theo sau nàng nữa. Người đâu?
"Việc thứ hai thì sao?" Hoa Nhi hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4681990/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.