Dân chúng thành Yên Châu hễ nhắc đến núi Hoắc Linh là ai nấy đều sợ đến kinh hồn bạt vía. Vào thời Kiến Hòa, núi Hoắc Linh vẫn là một ngọn núi kỳ vĩ: cây cổ thụ cao vút trời, đỉnh núi hiểm trở, chim muông làm vua. Giữa núi Hoắc Linh có một ngôi chùa cổ ngàn năm, tương truyền cầu công danh, cầu duyên đều linh nghiệm lạ thường. Vì thú dữ hoành hành trong núi, những người có thể giữ được mạng sống mà đến được chùa quỳ lạy, thắp một nén hương đều là người phi thường.
Đến năm Kiến Hòa thứ hai mươi ba, sau một trận tuyết lớn giữa mùa đông, có người lên núi cầu hương bị chặt đầu ném ra ngoài cổng thành, từ đó núi Hoắc Linh trở thành hang ổ của bọn sơn tặc. Triều đình đã dẹp loạn không dưới hai mươi lần, nhưng đều không thành công.
Sơn tặc núi Hoắc Linh ít khi xuống núi, từ năm Kiến Hòa thứ hai mươi đến năm Nguyên Hòa thứ sáu, chúng xuống núi chưa đến mười lần, nhưng mỗi lần đều là một trận gió tanh mưa máu.
Lúc này, tiếng hô hoán bên ngoài đã làm mọi người kinh sợ. Ông chủ Tống khóc lóc cầu xin Bạch Tê Lĩnh: "Bạch nhị gia, số tiền này ngài nói bao nhiêu là bấy nhiêu, ta xin nhận. Chúng ta mau chạy đi!"
"Sơn tặc ở ngoài thành, ngươi vội cái gì? Dù có vào thành thì làm sao ngươi biết chúng sẽ thẳng tiến đến quán trà này?" Bạch Tê Lĩnh cau mày giận dữ: "Chính ngươi gọi sơn tặc đến đây."
Ông chủ Tống "phịch" một tiếng quỳ xuống, dập đầu lạy Bạch Tê Lĩnh: "Bạch nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4681989/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.