Ngón tay Tưởng Bách Liệt gõ nhịp nhàng trên mặt bàn, thường thường nhìn về phía cửa sổ, trong lòng đã mất kiên nhẫn từ lâu, nhưng không hề biểu hiện trên mặt. Trên chiếc ghế da màu đen của anh ta có một người đang ngồi, có lẽ anh ta nên ăn mừng một trận, bởi vì anh ta chào đón bệnh nhân phái nam đầu tiên từ trước đến nay —— nếu người kia bằng lòng gọi mình là “bệnh nhân”.
“Thế nên, anh để cô ấy ở bệnh viện, còn mình thì chạy tới chỗ tôi cằn nhằn?”
“…Có thể nói vậy.” Hạng Tự thấp giọng đưa ra tổng kết.
“Anh và Tử Mặc đều giống nhau, đều là ‘kẻ kì dị’!”
“Kì dị?”
“Thì ý là ‘người lập dị’ ấy.”
“Tôi nói này, mỗi lần trước khi anh bắt đầu trị liệu đều phải kéo đông kéo tây, lãng phí thời gian sao?”
“Được rồi, nghe đây,” Tưởng Bách Liệt nhíu mày, kiềm chế cơn giận trong lòng, “Trước hết tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ một việc: anh là một tên khốn nạn, tên khốn nạn không hơn không kém!”
“…” Biểu cảm trên mặt Hạng Tự có phần nguy hiểm.
“Nếu anh chấp nhận sự thật này, việc điều trị mới có thể tiếp tục.”
“Tôi không cần anh điều trị.”
“Anh cũng có thể coi như là một sự giúp đỡ, tôi giúp anh, đương nhiên sự giúp đỡ của tôi không bao giờ không có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Tưởng Bách Liệt tựa lưng vào ghế, lộ ra nụ cười mờ ám: “Anh nói đi?”
“Anh ‘giúp’ Tử Mặc cũng có điều kiện?” Âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-duong-su-tu/2791273/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.