Thời điểm lần thứ hai chú ý đến Bạch Diệc Sơ là khi cậu mười hai tuổi, rốt cuộc có thể bước ra bên ngoài Ngụy gia đi học.
Cậu học rất tốt, ngoại trừ thân thể ốm yếu phải uống thuốc thì cậu chẳng khác gì những người xung quanh.
Khi hắn đưa cho Ngụy Chinh kết quả học tập, bởi vì mới giải quyết được một số chuyện phức tạp mà hắn thấy có chút thả lỏng, vì thế không ngần ngại khen ngợi một câu.
Vô tình làm đối phương lộ ra một nụ cười diễm lệ, con ngươi Nguy Chinh co rụt lại, hô hấp như dừng lại trong nháy mắt.
Đẹp đẽ, mọi thứ đều bị lu mờ bởi một khóe môi cong.
Ngắn ngủi nhưng rực rỡ.
Ngụy Chinh phát hiện hắn có phản ứng, khàn khàn nói mấy tiếng, động tác cũng trở nên cứng nhắc, lập tức bảo Bạch Diệc Sơ đi về trước, đối phương do dự liếc bảng kế quả học tập phải đưa cho thầy đang đặt ở trên đùi Ngụy Chinh, nhưng vẫn nghe lời đi ra khỏi cửa.
Cậu vừa đi không lâu, Ngụy Chinh đã gọi điện cho tình nhân của hắn.
Đáng tiếc đối phương đến chậm, chờ đến chậm, Ngụy Chinh chờ cô tắm xong thì nhận ra dục vọng của mình đã mềm oặt, liền không liếc mắt đuổi tình nhân về.
Tình nhân không nói gì cứ thế hiên ngang bước ra cửa lớn Ngụy gia, Nguy Chinh đứng dậy đến phòng con trai để trả kết quả học tập.
Thiếu niên thân thể trắng nõn thon dài, đơn bạc ngây thơ, vẻ đẹp yếu ớt, còn có giọt nước rơi xuống,
Thời điểm nhìn thấy Ngụy Chinh, cậu thoáng chốc hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-diec-so/37807/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.