Thiếu niên quần áo xộc xệch chạy qua, quản gia không nhận ra mỹ nhân khóe mắt ửng hồng diễm lệ như hoa hải đường kia chính là thiếu nhiên gương mặt trắng xám nghiêm nghị cả ngày không nói một câu – Bạch Diệc Sơ.
Cổ cậu đầy dấu hôn xanh tím, bước chân trần muốn trốn chạy, mà theo sát là Ngụy Chính đang dùng vũ lực ôm lấy hông cậu ôm trở lại.
Bạch Diệc giãy không ra, đôi mắt ngập tràn van lơn nhìn quản gia, nhưng ngay sau là Ngụy Chinh âm trầm nên ông chỉ dám cúi mặt xuống không dám nhìn nhiều.
Ngụy Chinh âu yếm ôm Diệc Sơ vào lồng ngực, nhẹ giọng nói : « A Bạch của cha muốn chơi ở chỗ này đúng không ? »
Cơ thể Bạch Diệc Sơ cứng đờ, cuối cùng bị mang trở về phòng.
Quản gia lắc đầu một cái, một thoáng thương hại, thật không nên mà, chơi đàn ông cũng nên buông tha cho con trai nuôi của mình chứ.
Buổi tối hôm ấy đối với Bạch Diệc Sơ có lẽ là ác mộng.
Ngụy Chinh trói hai tay hắn lại, đem thứ đàn ông của cậu cắm sâu vào thân thể chính hắn, sau đó cứ thể nhấp nhô.
Làm mãi làm mãi, ý thức Bạch Diệc Sơ trở nên ảm đạm, nhưng dáng vẻ bên ngoài của cậu cứ trông dịu ngoan và vô hại, cứ làm người ta yêu mãi không thôi.
Lòng Ngụy Chinh mềm nhũn lại, lần đầu Bạch Diệc Sơ há hốc mồm, dùng âm thanh mềm mại nức nở xin hắn thương xót, nhưng sau này cũng chỉ biết cắn môi cam chịu.
Hắn trìu mến hôn lên lồng ngực ướt đẫm mồ hơi, dịu dàng cởi dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-diec-so/37808/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.