Bạch đạo hỏi những câu hỏi nghe thì có vẻ vô tri , nhưng thực ra lại có thâm ý riêng của hắn. Yên Nhiên nghe vậy cũng không hiểu nhiều, nàng chỉ cười một nụ cười dịu dàng, ánh mắt tò mò nhìn Bạch Đạo nói.
- " Công tử à, nếu công tử không thử giải thích cho bọn họ, thì làm sao biết được bọn họ có tin lời Công tử hay không chứ? Công tử phải làm rồi, phải giải thích rồi thì mới biết được kết quả ra sao, công tử nói có phải không?"
Lý lẽ của Yên Nhiên đưa ra là một lý lẽ khá thông dụng ở cuộc đời này, tức là phải làm rồi thì mới biết được kết quả ra sao. Bạch Đạo vẫn nở một nụ cười dịu dàng như vậy, hắn nhẹ cúi đầu xuống một cái rồi ra vẻ trầm ngâm, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa lắm, đoạn ngước lên nhìn Yên Nhiên mà bảo.
- "Nếu như tiểu thư đã nói vậy, thì ta xin kể một câu chuyện khác cho mọi người cùng nghe. Câu chuyện này bảo đảm cũng rất là thú vị , mọi người có muốn nghe không?"
Cả Diệp Lan , Thúy Nga và Yên Nhiên đều cảm thấy rất thú vị, bọn họ gật đầu lập tức , cảm thấy rất là mong chờ. Bạch Đạo khẽ ho một cái như là lấy giọng , ánh mắt nhìn ra ngoài phía bức tường bên kia . Ba người phụ nữ không biết rằng đằng sau bức tường ấy là tên tiết độ sứ đang trốn ở đấy nghe lén, họ chỉ chăm chú vào câu chuyện của người trước mặt đang chuẩn bị kể, lúc này Bạch Đạo ôn tồn kể.
- " Ở một vùng đất nọ bên ngoài thành Đại La , có ba tên giang hồ bặm trợn cho vay nặng lãi. Bọn chúng độc ác tàn bạo, tán tận lương tâm ức hiếp dân lành . Có rất nhiều gia đình tán gia bại sản bởi vì sự độc ác của bọn chúng, lâm vào cảnh bần cùng. Bọn chúng không chỉ cho vay nặng lãi bóp cổ người ta trong lúc đường cùng, mà còn bảo kê xóm chợ nhỏ ở khu vực nghèo nàn ấy. Những ai muốn buôn bán ở khu chợ đều phải nạp cho chúng một số tiền gọi là tiền bảo kê. Nếu không đóng tiền bảo kê thì bọn chúng sẽ tới đập phá không cho làm ăn buôn bán. Bọn chúng tàn bạo ra tay không một chút nhân từ khiến cho những người nghèo kia không ngóc đầu lên được, tiếng kêu khóc khắp nơi."
Nói đến đây thì ánh mắt lại nhìn qua một lượt ba người phụ nữ ấy , giống như là đang thăm dò ý tứ. Thúy Nga cảm thấy kỳ lạ, câu chuyện mà bà ta nghe có vẻ như là một câu chuyện gần đây, lúc này mở miệng tham gia câu chuyện.
- " công tử à, có vẻ như câu chuyện của công tử kể là câu chuyện thuộc phạm vi của vùng đất này. Nhưng theo ta biết thì pháp luật của Đông Ngô nghiêm cấm cho vay nặng lãi , và nghiêm cấm việc bảo kê ức hiếp dân lành. Vậy tại sao bọn chúng làm những chuyện độc ác ấy mà không bị quan phủ trừng phạt vậy?"
Câu hỏi của Thúy Nga có một chút gì đó trách móc, bởi vị quan đứng đầu đất Đại La này không ai khác chính là đứa con trai của bà, thế nên sự quan tâm của bà về câu chuyện vừa kể là rất nhiều. Bạch Đạo khuôn mặt lúc này lại ra vẻ trầm tư, hắn ta tặc lưỡi một cái như thể rất bất lực.
- " Vị quan cai quản vùng đất này thực ra rất là muốn trừng trị cái lũ gian ác kia, nhưng khổ nỗi theo luật định thì phải có người tố giác hoặc là bắt quả tang tại trận. Việc bắt quả tang vẫn chưa thể làm được , bởi vì bọn chúng hoạt động rất khéo léo . Còn việc đợi người tố giác thì những người dân kia hiền lành nhút nhát, bọn họ bị bọn chúng hù dọa nên không dám tố giác vì sợ bị trả thù, thế nên đành cắn răng chịu đựng để bọn gian ác kia lộng hành bóp cổ họ suốt bao năm."
Nói đến đây là im lặng trầm ngâm một chút, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn sâu thẳm. Cái sự tàn bạo và bất công của ba tên giang hồ bặm trợn kia khiến cho ai nghe thấy cũng rất là khó chịu, Diệp Lan cảm thấy thật sự tức giận , nàng đưa ngón tay lên miệng cắn vào móng tay, ánh mắt phẫn nộ.
- "Vậy không lẽ cứ để bọn chúng lộng hành như thế được sao? Xin hỏi vị quan cai quản nơi đó là ai? Ông ấy phải có cách để mà trừng trị bọn chúng chứ? Chẳng lẽ cứ để bọn chúng hại người làm chuyện độc ác như thế à?"
Diệp Lan không nhận ra rằng nếu như câu chuyện của người này kể là có thật, và nếu như chuyện này là chuyện xảy ra gần đây, thì vị quan cai quản đấy chính là chồng của nàng. Diệp Lan cho rằng nếu để việc bất công xảy ra trước mắt mà không xử lý thì là điều không thể chấp nhận được. Bạch đạo gật đầu một cái, hắn cảm thấy mọi chuyện thực sự đang đi theo kế hoạch, nhẹ nhàng giải thích.
- " Thực ra vị quan ấy cũng không để yên cho bọn chúng lộng hành đâu , chỉ là cần có thời cơ thích hợp. Mọi việc đều phải làm và tuân thủ theo pháp luật, phải chờ đợi đến thời cơ đấy để trừng trị bọn chúng theo đúng những gì luật định đã quy. Và thời cơ ấy cũng đã tới , ba tên giang hồ cho vay nặng lãi bảo kê ấy không biết thế nào lại có hứng thú đi ăn trộm ngân khố , xâm phạm tài sản quốc gia. Luật định quy định rõ ràng rằng ăn trộm ngân khố sẽ lập tức bị tử hình tại chỗ không cần thông qua xét xử . Vị quan ấy vừa nhìn thấy ba tên giang hồ cho vay nặng lãi kia thì đã lập tức làm theo luật, vung kiếm trừng trị bọn chúng trước mặt dân chúng để răn đe, tất cả đều là tuân thủ theo pháp luật cả."
Bạch Đạo nói tới đây thì cả ba người phụ nữ sững sờ, bất giác họ nhìn nhận ra được vấn đề gì đó. Bạch đạo lúc này mới quay sang nhìn Yên Nhiên , đôi mắt dịu hiền nhưng nghiêm nghị mà vào thẳng vấn đề.
- "Ba tên giang hồ độc ác cho vay nặng lãi bóp cổ dân nghèo mà tại hạ vừa kể chính là ba tên Hoàng Chí Bảo, là những kẻ ăn trộm ngân khố và bị tiết độ sứ đại nhân xử tử ngay tại chỗ theo đúng pháp luật của Đông Ngô đã quy định. Tiểu thư bây giờ đã biết rõ tường tận mọi chuyện, vậy hãy thử nói xem rằng tiết độ sứ đại nhân đã làm sai chỗ nào?"
Yên Nhiên ứ lên một tiếng , nàng ngơ ngác khi thấy mình đã bị người khác thao túng tâm lý . Hóa ra nãy giờ câu chuyện mà bạch đạo kể vòng vo lại là chính ý muốn nói về vấn đề này hay sao? Không chỉ Yên Nhiên mà cả Thúy Nga và Diệp Lan cũng đang ngơ ngác, và thậm chí cả tên tiết độ sứ trốn ngoài cửa cũng tròn xoe mắt ngạc nhiên. Hắn không ngờ tên Bạch Đạo kia lại có thể bịa chuyện dẫn dắt vấn đề hay đến như vậy. Bản thân hắn trong một lúc tức giận đã lao vào chém chết những tên dân đen kia, đó hoàn toàn là bản tính hiếu sát của hắn chứ không phải là có một chút suy tính gì trong đó . Ấy vậy mà vào miệng cái tên kia thì hắn thoáng chốc từ một tên cuồng sát lại trở thành một vị quan tốt lo cho dân rồi. Chính bản thân Độc Cô Tởm sau khi nghe những lời Bạch Đạo nói mà cũng suýt chút nữa bị lừa rồi, trong thoáng chốc hắn đã tưởng những lời Bạch Đạo nói là thật, rằng mình thật sự là một vị quan tốt lo cho dân.
Chỉ uốn có ba tấc lưỡi thôi, vậy mà đã tô vẽ một kẻ đại ác như Độc Cô Tởm thành một vị quan tốt lo cho dân, thật sự lợi hại. Độc Cô Tởm vẫn lặng yên trốn ngoài khung cửa, trong lòng cảm thấy thán phục. Yên Nhiên bên trong thì khuôn mặt bí xị, cảm thấy rất không vui . Nàng cảm thấy có gì đó không đúng , nhưng lại không thể phản bác được vấn đề của Bạch Đạo. Cái tên ấy không dừng lại ở đó, hắn lại nhìn một lượt ba người phụ nữ mà múa mép.
- " Tiết độ sứ rất là căm giận ba tên Hoàng Chí Bảo đã tác oai tác quái gây hại cho người dân bao lâu nay. Ngài ấy đã trực tiếp tới khu chợ cá ngoại Thành, trực tiếp gặp những người dân bé nhỏ ấy. Ngài tới nói với những người dân bị bức hại rằng cứ mạnh dạn viết đơn tố cáo, ngài sẽ bảo vệ họ. Thế nhưng họ sợ hãi lại không dám làm điều ấy khiến cho ngài rất đau lòng, nhưng phải ráng nhẫn nhịn vì là mệnh quan triều đình thì không thể bẻ cong pháp luật được. Lần này ba tên Hoàng Chí Bảo phạm tội trộm ngân khố , khi ngài nhìn thấy chúng thì ngài nghĩ đến chuyện bọn chúng đã làm hại dân đen, trong cơn tức giận đã xử tử chúng ngay tại chỗ. Mặc dù hành động có vẻ nóng giận , nhưng đó là là hành động đúng theo pháp luật của Đông Ngô quy định, vậy thì ngài ấy có làm gì sai đâu mà bị mọi người giận hờn trách mắng đến như vậy?"
Ba người phụ nữ thoáng chốc nhớ người ra, mọi lý lẽ và luận điểm của Bạch Đạo vô cùng kín kẻ khiến cho những người phụ nữ này cảm thấy không thể phản bác được. Trong thoáng chốc mọi người có cảm giác như đã trách nhầm tên Độc Cô Tởm ấy, trách nhầm một vị quan tốt hết lòng lo cho dân. Bạch Đạo nhìn khuôn mặt ngáo ngơ của ba người phụ nữ, hắn tiếp tục tẩy trắng cho tiết độ sứ, khuôn mặt ra vẻ đau khổ mà nói.
- "Mọi người chỉ thấy rằng ngài ấy đã chém chết ba tên dân đen, nhưng lại không hiểu rằng ba tên dân đen ấy lại là ba tên đại ác hai tay nhuốm đầy tội lỗi. Chính vì mọi người chỉ nhìn được bề ngoài của sự vật hiện tượng, nhưng lại không hiểu rõ bản chất bên trong nên đã hiểu nhầm tiết độ sứ đại nhân rồi."
Đúng là lời nói của con người ta có thể đổi trắng thay đen, tô vẽ những gì xấu xa lại trở nên tốt đẹp. Yên Nhiên không có lý lẽ để cãi lại vấn đề này, nhưng trong lòng nàng còn rất giận hờn. Cũng phải thôi , tự nhiên cánh tay của mình bị thế này là do ai chứ? Nhất thời không thể chấp nhận, nàng hừ một tiếng xoay mặt đi chỗ khác mà nói.
- "Thì ra công tử đây giăng bẫy lừa ta . Thì ra công tử đây nói một hồi là để lừa ta, đúng không ? Ta không tin lời công tử đâu , những lời công tử đều là những lời không thật, không lừa được ta đâu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]