Chương trước
Chương sau
A Tú biết rằng thời gian mình ở bên cạnh con gái không còn nhiều nữa, vì thế bà rất trân trọng những khoảnh khắc còn lại này. Tưởng rằng không còn cơ hội gặp lại con mình, nhưng lại được một cao nhân cho ba ngày chung sống cùng con gái, với A Tú đã là một đặc ân quá lớn thì làm sao dám đòi hỏi gì hơn? Và sau ba ngày ấy, khoảnh khắc thời gian cuối cùng mà A Tú dành cho Nguyệt Hằng cũng sắp hết, đó là giây phút chia tay. A Tú nắm tay Nguyệt Hằng vào trong nhà, đi vào một chỗ kín đáo mà nói.

- " con gái yêu, vào đây với ta, ta cho con xem cái này"

Trong một góc khuất của căn nhà, ở một nơi vô cùng kín đáo mà không ai ngờ tới, A Tú đào ở góc nhà ra một cái hũ nhỏ. Nguyệt Hằng nhìn thấy thì ngạc nhiên, không ngờ mẹ mình lại chôn một cái hũ ngay góc nhà như vậy mà nàng không hề biết. Trước sự ngạc nhiên của Nguyệt Hằng, A Tú đưa cái hũ tới trước mặt Nguyệt Hằng mà nói .

- "con yêu, con đoán xem đây là cái gì?" Nguyệt Hằng nhìn vào cái hũ, nhẹ lắc đầu . A Tú đưa như vậy mà không gợi ý gì, bảo nàng đoán thì làm sao mà đoán được chứ? A Tú nhẹ nhàng đặt cái hũ xuống , bắt đầu mở hũ ra , bên trong hũ là những món trang sức bằng vàng rất đẹp. Nguyệt Hằng ồ lên một tiếng ngạc nhiên, trầm trồ nói.

- " ôi đẹp quá... thưa mẫu thân, đây là cái gì vậy? Những thứ vàng bạc có giá trị như thế này , mẹ vẫn còn nhiều như vậy sao?"

Quả thật những món trang sức ấy rất giá trị và rất là đẹp mắt, khiến cho Nguyệt Hằng không khỏi ngẩn ngơ. Nàng buột miệng thốt lên một câu hỏi, câu hỏi của Nguyệt Hằng chỉ là một câu hỏi vô tư không suy nghĩ quá nhiều , nhưng nó lại chạm đến nỗi đau của A Tú. A Tú thoáng dừng lại một chút, trong lòng đau ngẹn . Của hồi môn này tại sao bà lại giấu một chỗ kín đáo đến như vậy ? Đó là vì trong nhà có tên đào mỏ. Thời gian tên Bình Tâm tới đây khai thác tiền bạc , không phải là A Tú không mơ hồ nhận ra điều gì đó . Tiền bạc cứ đưa cho tên Bình Tâm lấy hết, trong lúc u mê như vậy thì sâu thẳm trong thâm tâm bà cũng lo ngại điều gì đó. Những lời khuyên của hàng xóm cũng không hẳn là không chạm đến linh hồn của bà, vậy nên bà ta đã giấu toàn bộ những vòng vàng này vào chỗ kín đáo nhất. Bà ta bị hắn moi rất nhiều tiền bạc, nhưng tuyệt nhiên bà không đụng đến số vàng này, bởi những thứ vòng vàng này là thứ không thể để mất đi, nó có một giá trị rất là quan trọng với cuộc đời bà ta. Nguyệt Hằng hỏi nhưng lại không để ý về lời nói của mình . Nàng biết rằng mẹ nàng bị tên Bình Tâm đào sạch tiền, cứ nghĩ rằng chẳng còn gì giá trị, vậy mà trong chớp mắt mang ra quá nhiều vòng vàng thế này khiến nàng cảm thấy kỳ lạ , nên mới hỏi thế thôi. Câu hỏi của nàng vô tình lại chạm đến nỗi đau của mẹ, khiến A Tú không kìm được mà ứa ra hai hàng nước mắt. Nguyệt Hằng thấy những giọt nước mắt của mẹ , biết mình lỡ lời thì vội vàng nắm tay mẹ nói.

- " mẹ ơi ,con xin lỗi... con không có ý gì đâu , mẹ tha thứ cho con..."

A Tú đương nhiên không trách con mình. Bà ta chỉ đang nghĩ lại quá khứ mà hối hận vì sự dại dột của mình. A Tú gạt nước mắt, ráng nở một nụ cười với con gái yêu mà nói.

- " Không có gì đâu con yêu ạ . Chỉ là mẹ có chút hoài niệm mà thôi , con đừng suy nghĩ nhiều."

Vừa nói vừa đưa tay vuốt nhẹ tóc con, đôi mắt ướt đẫm lệ, nhưng trong ánh mắt đó chất chứa tình yêu của người mẹ. A Tú lại đưa những món trang sức bằng vàng ấy ra trước, vừa lấy ra khỏi hũ vừa nói.

- " Không giấu gì con , đây là của hồi môn mà lúc trước khi mẹ đi lấy chồng ông bà ngoại của con đã tặng cho mẹ."



Trang sức bằng vàng lấp lánh trên tay, A Tú nhẹ nhàng lấy những món trang sức ấy , tự tay đeo lên người Nguyệt Hằng . Từ vòng tay đến vòng cổ, bông tai đến nhẫn, tất cả cứ từ từ đặt lên cơ thể con gái. Khi đã xong hết rồi, bà lại thút thít gạt nước mắt mà nói tiếp.

- "Những thứ này tuy là giá trị không phải quá ghê gớm, nhưng nó mang ý nghĩa về sự chuyển giao kế thừa. Ông bà ngoại của con đã cho mẹ làm của hồi môn. Bây giờ con sắp cưới chồng , thiết nghĩ cũng nên giao những thứ này lại cho con để làm vốn liếng. Nếu sau này cuộc sống với chồng mà khó khăn quá, có thể lấy những thứ này ra để trang trải."

Những lời dặn dò của người mẹ trước lúc chia xa, không chỉ là từ biệt con mình để rời khỏi thế giới, mà còn là việc đưa tiễn con đi lấy chồng . Hai dòng cảm xúc cuộn lại khiến A Tú lại không thể kiềm chế được , cảm xúc trào dâng mà bật khóc. Nguyệt Hằng trong tình huống này cũng ứa nước mắt theo , nắm chặt tay mẹ, rưng rưng cảm xúc. Hai mẹ con lại chìm vào trong khoảng lặng, cứ lặng lẽ nước mắt tuôn ra. Họ không nói được câu nào, cảm nhận thời khắc chia xa sắp tới. Phải một lúc sau, A Tú lấy lại bình tĩnh, cố xóa ta xua tan bầu không khí sướt mướt này , bà đã gạt nước mắt mà cố gắng cười.

- " Phải rồi con yêu, mẹ vẫn còn một thứ nữa mà mẹ phải cho con. Đây là một thứ tuy không có giá trị gì, nhưng lại vô cùng quan trọng với người phụ nữ. Con hãy nhớ thật kỹ những lời mẹ dặn đây."

A Tú lúc này lại lấy ra đâu đó một bịch kim chỉ đưa về phía trước . Nguyệt Hằng nhìn thấy kim chỉ thì ngạc nhiên không hiểu gì cả , ngập ngừng hỏi .

- "mẫu thân người đưa cho con kim chỉ để làm gì ? Người muốn may vá cái gì sao?"

A Tú mỉm cười nhẹ nhàng, đặt kim chỉ vào tay Nguyệt Hằng, ánh mắt có chút hồi tưởng về quá khứ.

- " Ngày đó khi ta chuẩn bị cưới chồng, mẹ ta cũng đưa cho ta kim chỉ này, dặn dò ta về một số quan chuyên quan trọng . Bây giờ ta lại cũng sẽ đưa bịch kim chỉ này cho con , và dặn dò con một số chuyện quan trọng như mẹ ta đã từng dặn ta vậy. Con yêu, nghe cho rõ đây, con đã từng nghe tới hiện tượng thượng mã phong chưa?"

Nguyệt Hằng ngơ ngác không hiểu mẹ đang nói cái gì, cũng chưa từng nghe nói tới thượng mã phong là gì . Nàng nhẹ lắc đầu, đôi mắt ngây thơ nhìn mẹ.

- "không thưa mẹ , con chưa từng nghe nói tới điều này, nó là gì hả mẹ?"

A Tú mỉm cười gật đầu, bản thân bà cũng chưa từng gặp hiện tượng thượng mã phong bao giờ . Nhưng mà đây là lời của mẹ truyền cho con gái lúc vu quy, bà lúc này bắt đầu giải thích với Nguyệt Hằng về những thứ mà bà đã từng được mẹ mình dạy cho. Sau khi Nguyệt Hằng nghe mẹ giải thích xong mọi chuyện thì mới cảm thấy vỡ lẽ , không ngờ cuộc sống còn có nhiều chuyện như vậy. A Tú đặt kim chỉ vào bàn tay của Nguyệt Hằng, đoạn siết chặt tay con gái , khuôn mặt có chút trầm ngâm.

- "phu quân của con là một cao nhân, có lẽ sẽ không trải qua hiện tượng này . Nhưng mẹ vẫn nói với con những điều như vậy, để sau này lỡ như con có con gái , và lúc con gái của con xuất giá tòng phu thì con cũng sẽ có cái mà truyền lại cho con gái mình"



Nguyệt Hằng cung kính tiếp thu tất cả những kiến thức ấy, cũng siết chặt bàn tay của mẹ mình , trong lòng thương yêu và biết ơn lắm. Những giây phút cuối cùng của hai mẹ con, dường như đều được cả hai cảm nhận. Nguyệt Hằng cảm giác sắp phải rời xa mẹ mình, nàng nắm chặt tay A Tú mà nói.

- " mẹ ơi , hay mẹ ở với con đi. Mẹ đừng đi đâu nữa , con không muốn rời xa mẹ đâu. "

Sau thời gian xa cách, tưởng chừng không còn có hi vọng gặp lại, ấy thế mà Nguyệt Hằng đã thực sự gặp lại mẹ của mình. Tưởng rằng đoàn tụ được mãi mãi, nhưng đời không như mơ, thời gian gặp nhau đấy quá ngắn khiến cho nàng chưa sẵn sàng tâm lý để rời xa mẹ. Sâu thẳm bên trong tâm hồn Nguyệt Hằng đã cảm nhận được điều gì đó, khi mà A Tú thường hay nói hàm ý về chuyện chia xa. Những lời nói ẩn chứa sự xa cách của người mẹ, thì con gái cũng nhận hiểu ra vấn đề . A Tú lúc này không còn nhiều thời gian , khuôn mặt chuyển sang nghiêm túc, hai tay đặt lên bờ vai con gái mình với ánh mắt nghiêm nghị.

- " Con yêu , con hãy thật sự bình tĩnh . Ta có chuyện muốn nói với con, là một chuyện rất là nghiêm túc cần phải nói. Con nhất định phải giữ được bình tĩnh, con có hiểu lời ta nói không."

Khuôn mặt nghiêm túc và ánh mắt nghiêm nghị của A Tú khiến Nguyệt Hằng hoảng hốt, nàng dường như đã đoán được điều gì đó. Nàng trấn tĩnh, đôi mắt u sầu hướng mẹ mình mà gật đầu.

- " Vâng, con sẽ bình tĩnh, mẹ cứ nói đi."

A Tú hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén dòng cảm xúc của mình . Bà ta nhắm mắt hồi tưởng lại điều gì đó trong quá khứ, suy ngẫm những gì mình sắp phải nói ra. A Tú mở mắt, ánh mắt ấy lại chuyển sang buồn man mác , giọng nói chất chứa sự ảm đạm u sầu.

- " Con yêu à! Con có nhớ lần mẹ con mình chia tay nhau , mẹ phải chạy vào trong làng để kiểm tra sự tình đấy, con còn nhớ hay không?"

Nguyệt Hằng siết chặt nắm tay, dường như cũng cố gắng để kìm nén cảm xúc khi nhớ về cái ngày Định mệnh ấy, nàng nhẹ gật đầu. A Tú lúc này nói tiếp.

- "Khi ta vào trong làng định nhờ đến trưởng làng cứu giúp cho mẹ con mình, thế nhưng ta lại vào đúng ngay lúc mà lũ cướp Lương Sơn Đồng từ trên núi tràn xuống, khiến cho mọi chuyện vượt ra khỏi tầm kiểm soát của ta. Ta đã chứng kiến mọi chuyện, thấy cảnh chết chóc tang thương . Lũ cướp ấy tàn sát, giết chóc, đốt phá không gớm tay. Chúng không chừa bất cứ thứ gì trên đường chúng thấy cả."

Nói tới đây lại ngập ngừng một chút, ngước mắt lên nhìn con gái để dò ý, xem con mình vẫn còn giữ được bình tĩnh hay không. Khi thấy con gái vẫn ổn, bà ta hít một hơi thật sâu lấy sức, và nói ra toàn bộ sự thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.