Ánh nắng ban mai lại một lần nữa chiếu xuống ngôi làng đổ nát ấy . Tiếng gà rừng gáy vang đánh thức người thiếu nữ đang say giấc. Nguyệt Hằng mở mắt ngồi dậy , cảm giác như đã hụt hẫng gì đó trong tiềm thức của mình. Nguyệt Hằng nhớ lại tối hôm qua nàng đã rón rén quan sát mẹ mình ngồi tọa thiền trên tảng đá . Nàng nhớ rằng mẹ mình chưa bao giờ toạ thiền, chưa bao giờ có những hành động như vậy, cho nên trong lòng nàng cảm thấy một điều gì đó kỳ lạ. Nàng cứ âm thầm quan sát như vậy, không biết từ lúc nào lại ngủ quên đi, khi thức dậy đã thấy mình nằm trên chỗ quen thuộc của mình rồi. Nguyệt Hằng tự hỏi ai đã bế nàng vào đây mà nàng không hề hay biết? Nàng nhớ lại thuở xưa , cũng nhiều lần nàng ngủ quên đâu đó, khi thức dậy đã thấy mình trong chăn ấm quen thuộc của mình . Nguyệt Hằng biết rất rõ ba hoặc mẹ của nàng đã bế nàng vô trong lúc nàng ngủ. Nhưng bây giờ nàng không còn là một đứa trẻ như xưa, ngủ quên rồi được mẹ bế lên giường . Bây giờ nàng đã trưởng thành, cơ thể có khi nặng hơn cả mẹ mình. A Tú làm sao có sức bế nàng vô mà nàng không biết chứ ? Lại còn nói ở trong nhà này cũng chẳng có ai có khả năng ấy, bởi những người thành viên trong nhà này là những đứa trẻ tật nguyền, bọn chúng không có khả năng. Đứa trẻ còn nguyên vẹn và lớn tuổi nhất thì cũng chỉ mới 10 tuổi , làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-dao-su/3541038/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.