Đường Tăng tỉnh lại thì thấy người đứng canh bên giường là vị nữ vương dịu dàng đoan trang, uy nghiêm, khiến hắn hoảng hốt ho không dứt.
“Ngự Đệ ca ca, huynh đã tỉnh rồi?” Nữ vương đứng dậy bên giường, vội sai người: “Truyền thái y đến.”
Đường Tăng vẫn hoang mang, tim đập loạn, không dám nhìn thẳng vào nàng, che miệng ho lâu mới ngừng lại.
Không lâu sau, thái y tới bắt mạch cho Đường Tăng, biết hắn không có thương tổn lớn, chỉ cần nghỉ dưỡng vài ngày là được.
Nữ vương bớt lo, liền sai người đem đồ chay nhạt đến, tự tay đưa lên giường định cho Đường Tăng ăn.
“Bệ hạ, thật không được.” Đường Tăng vội xuống giường, đứng lên chắp tay lễ Phật: “A di đà phật, bần tăng tự ăn được. Cảm tạ bệ hạ chăm sóc, bệ hạ là vàng son ngọc ngà, làm sao có thể…”
“Ngự Đệ ca ca, huynh đang xua ta đi sao?” Nữ vương nhẹ giọng ngắt lời, đặt bát cháo xuống, bước đến trước mặt hắn: “Ngự Đệ ca ca vì sao không dám nhìn ta?”
Đường Tăng không dám nhìn vào mắt nàng, đôi mắt như sóng thu, ánh nhìn sâu nặng khiến hắn hoảng loạn, rối bời, chỉ còn biết thầm niệm kinh tĩnh tâm.
“Ngự Đệ ca ca, xin ngồi.” Nữ vương lùi lại một bước: “Nếu vậy, ta sẽ nhìn huynh ăn.”
Đường Tăng ngẩng lên nhìn thì thấy nàng chống khuỷu tay lên bàn, ngước mắt chăm chú nhìn mình.
Hắn vội tránh ánh mắt đó, nàng không sắc sảo như bọ cạp tinh nhưng đôi mắt lại rực rỡ hơn mọi mắt hắn từng thấy, muôn vẻ, khiến lòng người xao xuyến.
Nhưng hắn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4794739/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.