Sau một thời gian dưỡng sức, mỗi ngày Dương Tuyết với Bồ Đề Tổ Sư hoặc cãi vã hoặc đ.á.n.h cờ, mà lần nào nàng cũng khéo léo thắng ông.
Mỗi lần thấy dáng vẻ Bồ Đề Tổ Sư mơ hồ không hiểu, không cam lòng mà vẫn phải nhận thua, nàng liền thấy hả giận.
Ai, nàng nghĩ, giá mà Tôn Ngộ Không trông thấy thì tốt biết mấy.
Làm sao đây, xa nhau chưa đến nửa tháng mà nàng đã nhớ Tôn Ngộ Không đến mất ngủ.
Trước kia chưa từng yêu đương, nay xa Đại Thánh, nàng lại nếm đủ chua ngọt đắng cay của tình yêu chưa từng có.
Vốn định đợi tìm được tung tích Lục Nhĩ Mi Hầu ở đây rồi dùng Thiên Thư rời đi, nào ngờ Bồ Đề Tổ Sư lại không định tiết lộ.
“Lão tổ, người thật không định nói cho ta biết tung tích Lục Nhĩ Mi Hầu sao?” Khổ nỗi ngay cả trong Thiên Thư cũng không tra ra nơi ở của hắn, nên mới ở lại đây thêm bảy tám ngày.
Mấy ngày này, cứ đến đêm là lòng như lửa đốt, ở thêm một khắc cũng như bị hành hạ.
Nàng một lòng muốn quay về bên Tôn Ngộ Không.
“Ta có thể cho ngươi chút chỉ dẫn, nhưng ta khuyên ngươi vẫn nên tiếp tục ở lại đây.” Ông ngồi câu bên bờ nước; vị tiên đồng kia giờ không dám lại gần Dương Tuyết, sợ nàng không vui lại lấy hắn ra uy hiếp.
“Vì sao?”
“Thiên đình đã biết ngươi và Tôn Ngộ Không chia ra, họ đang tìm cách dò tung tích ngươi, ra ngoài e là bất lợi cho ngươi.”
“Trước đây chẳng phải cũng thế sao, mà ta vẫn bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4794740/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.