Khi tỉnh lại, Dương Tuyết thấy mình đang nằm trong một căn nhà tre, hương trầm nhàn nhạt khắp gian phòng.
Đó là loại hương hiếm có, có thể khiến tinh thần sảng khoái, tâm trí thanh tịnh.
Xem ra, Bồ Đề Tổ Sư cũng không có ý nhân lúc nàng bị thương mà ra tay trừ khử.
Nàng chống tay ngồi dậy, liền thấy Thanh Huyền đang chớp đôi mắt tròn xoe, không rời mắt khỏi nàng.
“Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi. Ta còn tưởng ngài c.h.ế.t luôn rồi chứ.” Thanh Huyền tủi thân ngồi trên đùi nàng, vừa khóc vừa oán trách:
“Lúc ngài phá được Chuông vàng, ta còn tưởng ngài lợi hại lắm, ai ngờ chỉ là cố gắng cầm cự. Khi ấy ngài không nên cố phá Chuông vàng, giờ thì hay rồi, ngủ liền bảy tám ngày.”
Dương Tuyết đưa tay ôm nó vào lòng, nhẹ giọng:
“Được rồi, ta biết ngươi lo. Nhưng nếu ta không thương lượng với ông ta, Đại Thánh chắc chắn sẽ không chịu quay về, mà ta thì sẽ bị xem là yêu nghiệt cần trừ khử sớm.”
Thanh Huyền không đáp, chỉ rất nhanh nở nụ cười:
“Dù sao ngài cũng coi như trong cái rủi có cái may. Bồ Đề Tổ Sư còn ban cho ngài hai viên tiên đan, nhờ thế ngài mới hồi phục nhanh vậy đó.”
Dương Tuyết xỏ giày, ngạc nhiên hỏi:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Ông ta thật sự không giam ta nữa à?”
“Ta đã nói cho hắn biết thân phận của ngài, nhưng không nhắc đến Thiên Thư, nếu không bị hắn cướp đi, ngài sẽ mất hết chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4794738/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.