Trăng sáng vằng vặc, rừng rậm ngập trong ánh trăng trong trẻo. Vạn vật tĩnh lặng, thỉnh thoảng cơn gió thoảng qua, mang theo tiếng xào xạc từng đợt nối nhau, hòa cùng hương hoa dìu dặt trong đêm.
Trên một cành đa cao lớn thẳng tắp, có hai người đang ngồi, cùng nhau uống rượu ngắm cảnh đêm mênh mông.
Đêm đã khuya, quán rượu trong trấn sớm đóng cửa. Dẫu chưa đóng, hai người lén chạy đi uống rượu cũng quá lộ liễu, Dương Tuyết sợ bị lộ thân phận nên chọn ở lại trong rừng, vừa trò chuyện vừa uống cùng hắn.
Chỉ cần là hẹn hò với Tôn Ngộ Không, ở đâu cũng được.
“Vậy tức là nàng thật sự không thuộc về nơi này? Ở thời đại của nàng không có nhiều yêu tinh thế này sao?” Tôn Ngộ Không nghe nàng kể về xã hội hiện đại, nửa tin nửa ngờ, vừa khó tin lại vừa thấy kỳ lạ.
“Dĩ nhiên rồi. Nói chính xác thì, thế giới này đối với ta giống như một nửa hư ảo. Nhưng ta đã đến đây, còn làm thay đổi chàng, khiến cả tam giới vì sự tồn tại của ta mà hoang mang. Nhiều chuyện về sau ta đã không thể dự đoán chính xác nữa.” Nói đến đây, Dương Tuyết khẽ liếc xuống bụng hắn.
“Sao thế?” Bị ánh mắt yêu kiều ấy nhìn chằm chằm, trong lòng Tôn Ngộ Không bỗng chột dạ, song vẫn giả vờ trấn định hỏi.
“Ta muốn hỏi… các chàng đi đến đoạn nào rồi, đã uống nước sông Tử Mẫu chưa?”
“Nàng đã sớm biết?” Dù nàng từng nói biết chuyện của bọn họ, nhưng nghe nàng hỏi thế, Tôn Ngộ Không không khỏi kinh ngạc, “Nàng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647088/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.