“Không,” nàng lắc đầu, “chàng có tin không, ta là từ một không gian – thời gian khác đến. Ở nơi đó, chàng là đại anh hùng trong lòng mọi người, ai ai cũng biết đến câu chuyện của chàng. Ta còn biết chàng từng ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động làm tạp dịch bảy năm, học nghệ ba năm…”
“Nàng thật sự đến từ một thời không khác ư?” Tôn Ngộ Không nắm chặt cổ tay nàng, sắc mặt nghiêm trọng:
“Ngọc Hoàng nói nàng sẽ mê hoặc tam giới, khiến vô số sinh linh vì nàng mà diệt vong!”
“……” Dương Tuyết ngẩn ngơ nhìn hắn. Vậy là Ngọc Hoàng tìm hắn chẳng qua để lừa gạt, muốn ép hắn khai ra nàng? Không ngờ cái loại danh hiệu cẩu huyết, cũ rích như vậy lại rơi xuống đầu mình!
Điều khiến nàng đau lòng là ánh mắt Tôn Ngộ Không nhìn nàng lúc này chất chứa quá nhiều cảm xúc, nàng không tài nào đoán được hắn đang nghĩ gì.
Dương Tuyết khẽ lùi một bước, đôi mắt ẩn chứa thương tổn, giọng thấp nhẹ:
“Vậy… chàng tin lời Ngọc Hoàng sao?”
Tôn Ngộ Không không trả lời, ôm lấy nàng hạ xuống đất, rồi xoay người, trước mặt nàng đi tới đi lui.
Tim Dương Tuyết chợt thắt lại, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, trong lòng tự nhủ mình vẫn quá lạc quan, làm gì có thứ gọi là niềm tin vô điều kiện.
“Nàng có biết, Bồ Tát cũng đã tìm ta.” Hồi lâu sau, hắn quay lưng về phía nàng, chậm rãi nói.
“Bồ Tát cũng nói ta là yêu nữ, mê hoặc chúng sinh sao?” Dương Tuyết cười khổ, “Ta có tài cán gì mà lại có bản lĩnh như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647087/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.