Tôn Ngộ Không nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt như muốn bùng lửa, ghé sát lại nàng, khí tức bức bách mà đè nén:
“Đã bị lột sạch rồi, chẳng lẽ nàng còn muốn làm nốt phần con xà yêu chưa kịp làm?”
“Ta nào dám.” Dương Tuyết thẳng thắn nhìn lại ánh mắt hắn, “Ta chỉ ngắm thôi, tuyệt đối không có ý định ‘hái hoa’ gì cả.”
“……” Nằm dưới đất, Giang Mi nắm chặt nắm đấm, trong lòng gào thét đầy ấm ức: Lão tử đâu phải bông hoa gì chứ?!
Sĩ khả sát, bất khả nhục! Vậy mà hai người này lại đứng ngay trước mặt, vừa đấu võ mồm vừa trêu chọc hắn, cứ như đang tán tỉnh nhau!
“Dương Tuyết, nàng rất thích nhìn thân thể nam nhân sao?” Tôn Ngộ Không bất chợt thu hết sát khí quanh mình, có chút khổ sở mà hỏi.
“Hả?” Nàng giật mình, sao lại hỏi vậy? Tôn Ngộ Không chau mày, như thể oán thán mà cúi đầu thở dài:
“Nàng chẳng phải từng nói, dân phong ở thời đại của nàng so với nơi này phóng khoáng hơn nhiều? Chẳng lẽ nàng thích nhìn loại như hắn, thậm chí… muốn làm cái điều mà con xà yêu kia muốn làm sao?”
“Ừm?” Dương Tuyết giật giật khóe mày. Vị Đại Thánh này… rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Nhìn hắn rõ ràng là thân hình vạm vỡ, uy phong lẫm liệt, vậy mà lúc này lại ra vẻ ủy khuất như đứa trẻ, Dương Tuyết bỗng sinh lòng hiếu kỳ, muốn nghe tiếp xem hắn sẽ nói gì.
“Nếu nàng muốn… cũng không phải không được.” Hắn lắp bắp, “Chỉ là nay thế cục rối ren, bản Đại Thánh không muốn trong lúc này mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647089/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.