Một buổi sáng đầy nắng ấm, Dương Tuyết tỉnh dậy giường, khoé miệng suýt nữa thì nở đến tận mang tai.
Nàng ôm chăn lăn qua lăn mấy vòng, mới tạm thời kiềm niềm vui tràn đầy trong lòng.
Dù , nàng vẫn chẳng rời khỏi giường chút nào, chỉ đó hồi tưởng từng chút từng chút về tối qua với Đại Thánh. Không ăn sáng cũng chẳng cả!
Bà chủ Hoa Nhi cũng giục nàng nấu ăn nữa, dù dạo gần đây, khách tới tửu lâu ngày một đông, ai cũng chỉ đích danh ăn món do “Đầu bếp Tiểu Tuyết” nấu.
Thế là Hoa Nhi dứt khoát treo một tấm bảng ở cửa tiệm:
“Muốn ăn món do Tiểu Tuyết cô nương nấu, xem duyên phận. Nàng tuỳ hứng lắm, duyên thì ăn , duyên thì đợi tiếp.”
Tưởng khách sẽ khó mà lui, dù cũng sơn hào hải vị, càng chẳng ngự trù trong cung, mà bày đặt vẻ cao.
Nào ngờ, Hoa Nhi đánh giá thấp sự si mê của thực khách, những giảm, tửu lâu Phúc Lai buôn bán còn càng lúc càng đắt hàng. Người khắp nơi trong thành đều kéo tới vì danh tiếng.
Không chờ Tiểu Tuyết xuống bếp, liền sai lên lầu giục.
Trong lúc Dương Tuyết vẫn còn lười biếng giường, mấy cô nương trong quán lên giục hai . Mà mới chín giờ sáng theo giờ hiện đại, nôn nóng ăn đồ xào, đúng là quá thèm ăn!
“Xem tâm trạng như , chắc là thuốc an thần ‘Hoạ Cốt Nhu’ định đưa cũng cần dùng nữa . Mà ba đứa trẻ đêm qua cũng đang đói bụng, dậy bữa sáng cho chúng luôn thể, tiện thể xào vài món cho khách lầu chứ?” Bà chủ Hoa Nhi cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647069/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.