Có thể thấy, Nguyệt Bạch thật sự rất yêu quý trẻ con, điều này khiến Dương Tuyết không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn còn hai bé gái nữa, các em không muốn quay về nhà, cũng không biết nhà mình ở đâu.
Sợ rằng Dương Tuyết sẽ đuổi mình đi, hai cô bé mười tuổi đầu tỏ ra vô cùng siêng năng, luôn theo sát phía sau Dương Tuyết, giúp việc lặt vặt trong bếp. Chỉ cần có thể giúp đỡ, hai đứa liền tranh nhau làm.
Tên của hai bé gái nghe rất khó lọt tai, một đứa tên là “Cẩu Nhi”, đứa kia tên “Hôi Đản”, đủ để thấy các bé thật sự không được thương yêu trong gia đình.
“Tỷ đừng đuổi chúng ta đi… chúng ta từng làm rất nhiều việc nặng, rất siêng năng mà. Chỉ cần tỷ chịu dạy, chúng ta cái gì cũng học, chỉ cần có cơm ăn là được rồi, chúng ta không muốn quay về, cũng không muốn đi xin ăn đâu…”
Cô bé lớn hơn một chút vừa nói vừa rưng rưng nước mắt.
“Tỷ tỷ, muội cũng không muốn xin ăn đâu, tỷ đừng đuổi chúng ta đi mà…”
Cô bé nhỏ hơn có phần rụt rè, đã khóc đến nỗi nước mắt đầm đìa.
Dương Tuyết vội buông d.a.o xuống, ngồi xổm xuống lau nước mắt cho các em, vô cùng xót xa.
“Đừng khóc, đừng khóc, tỷ sẽ không bỏ rơi các muội đâu. Chỉ cần tỷ còn có một bát cơm ăn, nhất định không để các muội chịu đói.”
Nàng ôm hai đứa trẻ vào lòng: “Tỷ đặt tên mới cho hai đứa nhé: Đóa Đóa, Phương Phương, được không?”
“Dạ,” đứa lớn gật đầu, “Muội là Phương Phương, muội muội là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647070/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.