lúc Dương Tuyết đang hổ đến mức dùng ngón chân đào cả một cung điện, thì bên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Tôn Ngộ Không lập tức siết chặt Kim Cô Bổng, ánh mắt sắc như d.a.o chằm chằm cửa.
“Ai đấy?” Dương Tuyết kéo Tôn Ngộ Không xuống , rót cho một chén rượu.
“Là .” Giọng của Thần Tài vọng “Ta vài lời với cô nương.”
“Rầm!” Tôn Ngộ Không bật dậy như phản xạ, cầm lấy Kim Cô Bổng liền thẳng cửa.
“Đừng mà…” Dương Tuyết hạ giọng, vội vàng ôm lấy eo , hướng ngoài hô lên:
“Ta ngủ , gì để mai nhé.”
“Cũng , chỉ vài câu thôi.” Giọng Thần Tài dường như bật khẽ “Ngày mai về Thiên Đình bẩm báo, trong lòng chuyện đè nén lâu, nếu bây giờ, e là sẽ còn cơ hội nữa.”
“…” Tôn Ngộ Không chịu nổi nữa, bước dài về phía cửa, hất đổ cả ghế.
“Đại Thánh…” Dương Tuyết nhảy dựng lên, nhào lên lưng ôm chặt, dám gì thêm, bởi vì bên ngoài là Thần Tài, chắc chắn thấy hết.
“Có chuyện gì ?” Thần Tài động liền hỏi, “Có cần giúp ?”
“Không… , chỉ là ghế đổ thôi.” Dương Tuyết ngượng , vẫn bám chặt lưng Tôn Ngộ Không như một con gấu túi, “Thần Tài , gì cứ để hẵng , ngày còn dài. Ta thấy mệt, nghỉ sớm.”
Dù như thế là , nhưng nàng thật sự Tôn Ngộ Không xong nhảy bổ ngoài đánh với Thần Tài, nàng kết thúc kiểu gì nữa.
Hơn nữa, những lời cũng chắc hơn .
“Ừm, cũng .” Thần Tài ngoài cửa một lúc, lát dịu giọng , “Vậy cô nương nghỉ ngơi sớm . Đợi từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647068/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.