Nghe , Dương Tuyết vội vàng lắc đầu, vì quá kích động mà ho sặc sụa ngừng.
“Khụ khụ khụ… Đại Thánh hiểu lầm , tiểu nữ hứng thú với một kiệm lời như Đường Tăng …” Sao hiểu sai như chứ!
“Khụ khụ… nếu Đại Thánh về thì nhắc nữa là … khụ khụ…” Nàng ho đến đỏ mặt tía tai, nước mắt lưng tròng.
Tôn Ngộ Không rót cho nàng một chén rượu, “Kích động cái gì, dù Đường Tăng cũng một lòng hướng Phật, dù ngươi si mê thế nào, cũng chẳng xiêu lòng .”
“…” Cạn lời , trí tưởng tượng của con khỉ đúng là ai sánh bằng.
“Chưa từng thấy con yêu quái nào si tình như ngươi , còn thể thoát khỏi bàn tay Như Lai, bản lĩnh cũng nhỏ.” Hắn bằng giọng nhàn nhạt, tuy xa cách nhưng ẩn chứa sự quan tâm, “ khuyên ngươi nên nghĩ thoáng, tìm một chỗ an tu luyện bảo tính mạng thì hơn. Dù Như Lai tìm ngươi, nhưng và yêu mạnh hơn ngươi thì khắp nơi.”
Thế nhưng hiểu , chỉ cần nghĩ đến việc nàng đến vì Đường Tăng, còn hiểu rõ Đường Tăng như , trong lòng thấy khó chịu.
Càng bực hơn là, để khiến c.h.ế.t tâm bảo vệ Đường Tăng, nàng còn ngang nhiên trêu chọc ! Dụng tâm như , rốt cuộc là ngu ngốc thật giả ngốc? Đường Tăng tuy lắm lời, nhưng chắc chắn bao giờ mấy câu sến súa như “quan tâm” “xót xa” .
“Đại Thánh,” uống rượu , Dương Tuyết hết ho, nàng lập tức giơ tay thề, “Ta thề với trời, hôm nay đến đây chỉ vì ngắm Hoa Quả Sơn của ngài thôi, chẳng liên quan gì đến Đường Tăng hết!”
Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647044/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.