“Ngươi tưởng là ai chứ? Đã là thoát khỏi Ngũ Hành, thì lăn lộn đến nông nỗi ? Giỏi lắm trốn chui trốn lủi?” Hắn ngẩng đầu hừ một tiếng đầy khinh thường, “Lão Tôn còn từ trong đá nứt mà sinh đấy, còn Như Lai tính kế, một con yêu quái do bạch cốt tu thành như ngươi mà dám lên lớp dạy đời bản Đại Thánh?”
“Lão Tôn từng thấy ai đáng ghét như sư phụ, hôm nay xem như mở mang tầm mắt. Một nữ tử ngoan ngoãn nhã nhặn, chẳng học điều lẽ , học cái kiểu kiêu căng tự phụ, lên mặt dạy bảo khác!” Hắn mắng chống nạnh vòng quanh Dương Tuyết, nước miếng văng cả lên tóc nàng.
Nàng cảm nhận rằng thực sự nổi giận, ít nhất là đến mức tay đánh .
Nghĩ , nàng cũng thấy thật đáng thương, liền gật đầu phụ họa lia lịa.
“Vâng , Đại Thánh dạy bảo đúng, tiểu nữ dám nữa!”
“Im miệng! Nghe là , ai cho ngươi cãi !” Thấy nàng gật đầu mở miệng, Tôn Ngộ Không lập tức giơ Kim Cô Bổng lên gác ngang cổ trắng mịn của nàng.
Oán khí tích tụ bao năm cuối cùng cũng tìm chỗ phát tiết, năm trăm năm uất ức như núi lửa bùng nổ!
Không hiểu , Dương Tuyết bỗng bật .
Nàng cắn môi nén , cái tên Tôn Ngộ Không c.h.ế.t tiệt đáng yêu đến thế!
Hahaha, nàng cứ tưởng thực sự đập nàng một gậy.
Không ngờ, chỉ là chọc trúng điểm yếu, giận quá mất khôn, nhảy cẫng lên mà thôi.
Nghĩ đến cảnh đè Ngũ Chỉ Sơn suốt mấy trăm năm, chẳng ai chuyện cùng, gọi trời thấu, gọi đất , dù là cứng đầu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647043/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.