Nghe Tôn Ngộ Không , Dương Tuyết sững tại chỗ, đờ đẫn .
Hắn… đang ghen ? Hửm? Có nàng nhầm ?
Nếu lầm, thì chỉ bảo Trư Bát Giới về, nhắc gì đến nàng.
Hơn nữa, biểu cảm của … chẳng đang tức giận vì Trư Bát Giới chuyện với nàng quá mật ư?
Nàng đan hai tay môi, khẽ cắn môi , trong lòng kìm dâng lên một tia ngọt ngào mơ hồ.
Thật ?
Cây cột băng sắt đá như Tôn Ngộ Không đặc biệt với nàng ?
Điều quan trọng hơn là theo lời Trư Bát Giới, dường như Tử Hà Tiên Tử từng xuất hiện?
Nói cách khác, đến giờ vẫn động lòng phàm? Dương Tuyết bỗng chút vui mừng thầm kín.
“Ngươi đúng là khiến lầm , Tôn Ngộ Không. Không ngờ ngươi vô cảm vô tình đến . Đường Tăng chẳng qua chỉ là một tên hòa thượng cố chấp ngu ngốc, ngươi thật sự định khoanh tay ?” Trư Bát Giới thấy dửng dưng như thế, cũng thèm năn nỉ nữa.
“Không cứu!” Tôn Ngộ Không đầu , giọng nhạt đến mức mang theo chút ấm.
Dương Tuyết rõ, vẫn gọi “sư phụ”.
Điều đó cho thấy trong lòng vẫn coi Đường Tăng là sư phụ, chỉ là nhất thời thôi.
“Được, lắm tên Bật Mã Ôn vô ơn bạc nghĩa!” Trư Bát Giới bật dậy, giận dữ phẩy tay, “Không cứu thì cứu, coi như từng đến đây. Trả cái bồ cào cho !”
“Ném chân núi , tự mà nhặt.” Tôn Ngộ Không đáp lạnh nhạt, đầu sang Dương Tuyết.
Nàng lập tức thẳng, tỏ vẻ ngoan ngoãn lời, như : “Tất cả theo ngài sắp đặt.”
“Bạch cô nương, chúng thôi! Ngươi đúng là mắt mù , thích loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647045/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.