"Đã về rồi sao?" Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên dần dần rõ ràng, lão lão xốc mí mắt nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục đưa bàn tay khô gầy cầm một miếng bánh xốp mềm, chậm rãi nhấm nuốt.
"Ừm...lão... lão..." Tiểu Bạch ngoan ngoãn đi vòng ra sau lưng lão lão, bàn tay nhỏ quen thuộc đấm bóp cho ông. Được ăn ngon, còn có người đấm bóp, lão lão thoải mái dãn ra mặt mày.
"Đáng tiếc..."
"Đáng... tiếc... là... gì... vậy... lão... lão..." Tiểu Bạch nghiêng đầu, đôi mắt nhỏ tràn đầy hiếu kỳ.
"Đáng tiếc Hắc Hắc ngươi sắp rời xa lão già này, không còn ai đấm lưng kiếm ăn cho ta nữa a." Nói xong, lão lão đưa tay quệt mép, cầm nắp đậy hộp điểm tâm lại.
"Không... Bạch... Bạch... sẽ... kiếm...đồ... ăn,...đấm...lưng...cho... lão... lão..." Tiểu Bạch vẫn luôn khắc sâu lời dạy của lão lão, cho nên nghe lão lão nói vậy, tiểu cô nương lập tức giải thích mình vẫn luôn nghe lời lão lão.
"Tiểu nha đầu còn muốn lừa gạt lão già này sao? Tên cũng đã nói thuận miệng như vậy, Bạch Bạch? Còn bảo sẽ mãi mãi ở bên lão lão sao?" Thở dài một tiếng, lão lão vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo tiểu Bạch ngồi xuống.
Tiểu Bạch không hiểu sao cảm thấy nôn nóng, sao lão lão không tin mình, lại vừa cảm thấy mình có lỗi, nhưng Tiên Tiên đặt tên cho mình lại không thể nói sao? Muốn được ở bên người thân yêu là bản năng của hài tử, nó không hiểu rõ, nếu tâm lý hoạt động của người lớn, thời gian dài ở chung có thể là cơ sở lợi thế để hài tử càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-kho-lau-mo-de-vuong/120724/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.