"Lão... lão..."
"Suỵt, ngoan, lão lão vẫn chưa kể xong." Lão lão cười cười vỗ nhẹ đầu nhỏ của tiểu Bạch, nhưng ánh mắt đục ngầu lại tĩnh mịch.
Tiểu Bạch muốn hỏi lão lão có lạnh hay không chỉ có thể nhịn xuống, trực giác của tiểu cô nương nhắc nhở bản thân vào lúc này càng phải ngoan ngoãn nghe lời lão lão nói, nếu không sẽ có chuyện gì đáng sợ lắm sẽ xảy ra.
"Ta đi rất xa rất xa, tiền trong người không còn, ta liền đi ăn mày, ngủ dưới chân cầu hoặc miếu hoang, chỉ cần có thể ngủ là không chỗ nào ta không từng nằm qua. Trước khi nhặt được Hắc Hắc ngươi, lão lão từng thấy rất nhiều hài tử bị phụ mẫu bỏ rơi, gia gia nãi nãi bỏ rơi, thúc thẩm bỏ rơi. Nhưng lão lão không bao giờ nhặt về nuôi. Hắc Hắc có biết tại sao không?" Hỏi như vậy, nhưng lão lão cũng không chờ hay mong chờ vào câu trả lời của tiểu Bạch, lão tiếp tục kể.
"Lão lão không bao giờ nhặt những đứa trẻ đó về nuôi là vì mặc dù chúng bị bỏ rơi, nhưng nếu ta nuôi dưỡng chúng khôn lớn, chúng vẫn sẽ giống như tên nghiệt chủng kia, chỉ cần người nhà của bọn chúng khóc lóc kể lể chúng sẽ không ngần ngại tin tưởng người đã vứt bỏ chúng, từng mặc kệ sinh tử của chúng."
"Chỉ có Hắc Hắc ngươi..." Lão lão quay đầu, đưa bàn tay khô gầy vuốt ve từ đầu rồi trượt xuống cánh tay nhỏ đầy lông của tiểu Bạch.
"Một hài tử xấu xí quái dị như vậy, chắc chắn sẽ không một người nào sẽ thích a. Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-kho-lau-mo-de-vuong/120725/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.